Stt hay tổng hợp những câu ca dao dân ca đặc sắc về tình yêu đôi lứa
Bây giờ mận mới hỏi đào
Vườn hồng đã có ai vào hay chưa
Mận hỏi thì đào xin thưa
Vườn hồng có lối nhưng chưa ai vào
Thương nhau mấy núi cũng trèo,
Mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua.
Thương anh, em để ở đâu
Để trong cuốn sách để đầu trang thơ.
Thương em, anh để ở đâu
Để trong tay áo lâu lâu lại dòm.
Hôm qua tát nước đầu đình
Để quên chiếc áo trên cành hoa sen
Em được thì cho anh xin
Hay là em để làm tin trong nhà.
Anh đi anh nhớ quê nhà,
Nhớ canh rau muống, nhớ cà dầm tương
Nhớ ai dãi nắng dầm sương,
Nhớ ai tát nước bên đường hôm mai.
Hỡi cô tát nước đầu làng
Sao cô múc ánh trăng vàng đổ đi.
Long lanh mặt nước giếng khơi
Có đôi trai gái đang cười với nhau.
Ước gì sông rộng một gang
Bắc cầu dải yếm để chàng sang chơi.
Nhớ ai bổi hổi bồi hồi,
Như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Cô kia đứng ở bên sông
Muốn sang anh ngả cành hồng cho sang.
Sự đời nước mắt soi gương,
Càng yêu nhau lắm càng thương nhớ nhiều.
Hỏi xa anh lại hỏi gần
Hỏi em phỏng độ đương xuân thế nào
Thấy em là gái má đào
Lòng anh chỉ muốn ra vào kết duyên
Đêm qua trăng sáng làu làu
Anh đi múc nước để hầu tưới cây
Tình cờ bắt gặp em đây
Mượn cắt cái áo, mượn may cái quần
May rồi anh trả tiền công
Đến khi lấy chồng anh giúp của cho
Giúp cho một thúng xôi vò
Một con lợn béo, một vò rượu tăm
Giúp cho đôi chiếu em nằm
Cái chăn em đắp, cặp trằm em đeo
Giúp cho quan tám tiền cheo
Quan năm tiền cưới lại đèo buồng cau.
Không thương nỏ nói khi đầu,
Làm chi dan díu giữa cầu mà buông.
Yêu nhau trầu vỏ cũng say,
Ghét nhau cau đậu đầy khay chẳng màng.
Ước gì chung mẹ chung thầy
Để em giữ cái quạt này làm thân
Em trông anh như cá trông sao,
Như lê trông lựu, anh đào trông mưa.
Trăng lu vì bởi áng mây,
Đôi ta cách trở vì dây tơ hồng!
Gần nhà mà chẳng sang chơi,
Để em hái ngọn mồng tơi bắc cầu.
Bắc cầu anh chẳng đi cầu,
Để tốn công thợ, để sầu lòng em.
Giả đò bắt ốc hái rau,
Đi ngang qua ngõ thấy nhau kẻo buồn.
Muốn ăn cơm trắng cá kho,
Trốn cha, trốn mẹ, xuống đò cùng anh.
Cô kia cắt cỏ một mình,
Cho anh cắt với chung tình làm đôi.
Cô còn cắt nữa hay thôi,
Cho anh cắt với làm đôi vợ chồng.
Vượt sông anh chở em sang,
Bến trơn, em rắc trấu vàng anh qua.
Đêm nay đường trải trăng già,
Hành quân vẫn nhớ bến phà quê em.
Cô kia cắt cỏ bên sông,
Có muốn ăn nhãn thì lồng sang đây.
Sang đây anh nắm cổ tay,
Anh hỏi câu này: có lấy anh chăng?
Anh đà có vợ con chưa
Mà anh ăn nói ngọt ngào có duyên
Mẹ già anh ở nơi nao?
Để em tìm vào hầu hạ thay anh.
Hai ta như cặp chim quyên,
Dầu khô dầu héo cũng chuyền trên cây.
Khát thời uống nước bóng cây,
Đói ăn bông cỏ thiếp đây vẫn chờ.
Chim khôn lựa nhánh lựa cành,
Gái khôn lựa chốn trai lành gửi thân.
Thấy anh như thấy mặt trời
Chói chang khó ngó, trao lời khó trao.
Hai ta thề thốt giữa đàng,
Vạch cây khắc chữ hỏi chàng nhớ không.
Duyên kia ai đợi mà chờ,
Tình ai tơ tưởng mà tơ tưởng tình.
Dế kêu cho giãi cơn sầu,
Mấy lời em nói, bạc đầu không quên.
Mình rằng mình chỉ lấy ta,
Để ta bán cửa bán nhà ta theo.
Khăn thương nhớ ai
Khăn rơi xuống đất.
Khăn thương nhớ ai,
Khăn vắt lên vai.
Khăn thương nhớ ai,
Khăn chùi nước mắt.
Đèn thương nhớ ai,
Mà đèn không tắt?
Mắt thương nhớ ai,
Mắt ngủ không yên?
Đêm qua, em những lo phiền,
Lo vì một nỗi không yên mọi bề...
Ước gì anh hoá ra hoa,
Để em nâng lấy rồi mà cài khăn.
Ước gì anh hoá ra chăn,
Để cho em đắp, em lăn, em nằm.
Ước gì anh hoá ra gương,
Để cho em cứ ngày thường em soi,
Ước gì anh hoá ra cơi,
Để cho em đựng cau tươi, trầu vàng.
Tưởng giếng sâu nối sợi dây dài,
Hay đâu giếng cạn tiếc hoài sợi dây.
Vì chuôm cho cá bén đăng,
Vì tình nên phải đi trăng về mờ.
Trời mưa gió rét kìn kìn,
Đắp đôi dải yếm hơn nghìn chăn bông.
Nhớ lời giao hẹn khi chiều,
Dầu mưa sa, chớp rạch cũng liều mà đi.
Hỡi người thục nữ tri âm,
Có muốn đứng mát thì cầm lấy ô.
Ai về đằng ấy hôm mai,
Gửi dăm cái nhớ, gửi vài cái thương.
Gửi cho đến chiếu đến giường,
Gửi cho đến tận quê hương chàng nằm.
Mong sao anh biến ra tằm,
Em biến ra nống, ta nằm chung chơi.
Khi nào cho hợp hai nơi,
Ghé tai nói nhỏ những lời thủy chung.
Chim quyên xuống suối tha mồi,
Thấy em lao khổ, anh ngồi không yên.
Trầu xanh, cau đắng, chay vàng,
Cơi trầu bít bạc, thiếp mời chàng ăn chung.
Ai xin anh lấy được mình,
Để anh vun xới ruộng tình cho xanh.
Ai xin mình lấy được anh,
Bõ công bác mẹ sinh thành ra em.
Anh đi đường ấy xa xa,
Để em ôm bóng trăng tà năm canh.
Nước non một gánh chung tình,
Nhớ ai ai có nhớ mình hay chăng?
Ấy ai dắt mối tơ mành,
Cho thuyền quen bến cho anh quen nàng.
Tơ tằm đã vấn thì vương,
Đã trót dan díu thì thương nhau cùng.
Bước xuống ruộng sâu lỡ sầu tấc dạ,
Tay ôm bó mạ nước mắt hai hàng.
Ai làm lỡ chuyến đò ngang,
Cho sông cạn nước hai hàng biệt ly.
Cất tiếng than hai hàng lụy nhỏ,
Anh nói thương em rồi lại bỏ em đây.
Anh về em nắm cổ tay,
Em dặn câu này anh chớ có quên.
Đôi ta đã trót lời nguyền,
Chớ xa xôi mặt mà quên mảng lòng.
Đôi ta như lửa mới nhen
Như trăng mới mọc, như đèn mới khêu.
Chăn kia nửa đắp nửa hờ
Gối kia nửa đợi nửa chờ duyên em.
Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương.
Thương em vô giá quá chừng
Trèo non quên mệt, ngậm gừng quên cay.
Lênh đênh một chiếc thuyền tình
Mười hai bến nước biết mình nơi đâu.
Cây cao mấy trượng cũng trèo
Đường xa mấy dặm cũng theo anh về.
Anh còn son em cũng còn son
Ước gì ta được làm con một nhà.
Lời kết: Mượn những câu ca dao dân ca thơ mộng ấy là cách để những chàng trai, cô gái xưa thổ lộ tiếng lòng mình. Tình yêu đôi lứa trong ca dao thật nên thơ và cũng thật đẹp. Đẹp từ cách nói giản đơn của người xưa, đẹp đến từng câu chữ long lanh mát rượi lòng người.