STT đứng giữa biển người tôi vẫn thấy cô đơn, lạc lõng
Đôi khi, có những tâm sự ngổn ngang trong lòng mà không biết tỏ cùng ai, kể cả cha mẹ hay người bạn thân thiết nhất. Lúc đó, ta chợt thấy mình bị bỏ lại đằng sau, lạc lõng trong một thế giới đang rộng ra mãi.
Nhiều lúc giữa dòng đời lạc lõng, xô bồ, lại muốn trở về là một đứa trẻ chỉ để khóc thật to thật thoải mái một lần - bỏ lại sau lưng những u buồn, thương tổn mà ta đang cố gắng che giấu...
Em thấy lạc lõng...ở giữa dòng người đi trên phố đông. Đi tiếp bao lâu mới tới cuối nỗi buồn. Tại sao em thấy lòng trống rỗng khi đã trải qua bao rung động. Giờ nhìn yêu thương trôi đi nhẹ bỗng như không còn gì...
Cuộc đời luôn đổi thay và xoay vần qua từng ngày, từng năm tháng! Đằng sau "hoang mang" hay "lạc lõng" sẽ có một dấu chấm khi ta biết và hiểu chính bản thân ta cần gì, muốn gì và khát khao đến đâu.
Ta thấy lạc lõng giữa những người xung quanh. Khi một lúc nào đó, có những người tưởng chừng như thân thiết và ta tưởng rằng ta hiểu họ còn hơn chính bản thân mình; nhưng cuối cùng lại nhận ra mình chẳng hiểu gì về họ.
Ta thấy mình lạc lõng trong cái Thế giới to lớn này, sống trong cả biển người nhưng lại không có lấy một người hiểu tôi, không có ai nắm lấy tay tôi khi tôi muốn buông xuôi tất cả.
Ta luôn cảm thấy lạc lõng và cô đơn giữa dòng đời măc dù tôi vẫn luôn có gia đình, bạn bè và hơn nữa là nửa kia của mình bên cạnh.
Và như thế, ta cứ đi tìm và lạc lõng giữa cuộc đời tấp nập. Lạc trong những ngổn ngang, trong nước mắt nhạt nhòa cùng ký ức...
Chỉ là bỗng dưng em thấy cô đơn. Giữa phố xá thênh thang đông như hội. Dòng người ấy vẫn bước qua rất vội...Một nửa cuộc đời ta để lại nơi đâu?
Bỗng dưng em thấy cuộc đời mình lông bông đến kì lạ...Suy tư không biết ngày mai em sẽ về đang ôm chơ vơ bất định...Hôm nay trông em xa lạ nhỉ, hơn một năm em khác nhiều rồi.
Bỗng nhiên tôi tự hỏi ý nghĩa của tôi trong cuộc sống là gì?Cuộc sống đối với tôi như một con thuyền lênh đênh trên biển cả lúc êm đềm, lúc lại chông chênh.
Buồn lắm chứ, khi cuộc đời cứ xô tôi đi theo những mối tình vô vọng,để rồi buông lơi bỏ lại mình tôi với trái tim trở nên yếu ớt nhạt nhòa. Ôi, tôi đang buông lơi những mối tình vô vọng ấy, nhưng rồi lại chợt ra ''sỏi đá cũng cần nhau'' huống chi là con người,ừ thì là thế vẫn là nỗi cô đơn trong dòng kí ức đó.
Lời kết: Cảm thấy cô đơn giữa dòng đời là một chuyện rất bình thường. Chỉ là những bình thường đó đôi khi cứ lặp đi lặp lại đến bất thường. Buồn ghê.