Stt cảm xúc lý trí buông xuôi một nỗi buồn, một người, một tình yêu
Có vài lời có nói hay không cũng đều sẽ gây tổn thương, có một số người ở lại hay không thì cũng sẽ có ngày rời đi. Nếu như tôi chấp nhận buông xuôi, không phải vì tôi thua mà là đã hiểu rõ.
Trên đời này thứ đáng sợ nhất là tâm can của con người, là cảm xúc, lý trí trong một vài khoảnh khắc ngu muội nhất thời. Thực ra ai rời bỏ ai không quan trọng. Cái chính là ta đã sống những năm tháng thanh xuân ra sao?
Cách duy nhất để loại bỏ nỗi sợ hãi đó chính là đối diện với nó, điều đó cũng tương tự với nỗi buồn, chỉ có bản thân mới cứu nổi mình. Tự mình cảm nhận và kiên cường đấu tranh vì chính mình.
Rồi cũng đến một ngày bạn sẽ phát hiện bản thân không mạnh mẽ như mình tưởng. Có gắng gồng thế nào thì bạn vẫn là bạn, là một người rất bình thường, chẳng thể thoát khỏi hỉ, nộ, ái, ố của nhân sinh, đến lúc thật sự đau bạn vẫn sẽ rơi nước mắt, mệt mỏi sẽ muốn buông xuôi.
Bởi vì bạn bình thường như thế, bởi bạn cũng sẽ tổn thương như thế, vậy nên cứ kiên quyết đừng cho phép ai làm đau mình nữa, chính mình hãy tự học cách yêu thương bản thân. Kẻ không yêu thương, người không cùng chí hướng xin cứ hãy cho nhau một lối đi riêng…
Tôi biết bạn buồn thế nào, đau khổ ra sao. Là chính mình trải qua mới thấy tâm hồn héo hon và bị bào mòn đáng sợ đến như thế nào?
Như kiểu bản thân đang đứng trước một vực thẳm ko có đường lùi, không còn thiết tha bất cứ chuyện gì, dưới kia hàng ngàn hàng vạn những u uất, nỗi niềm,
Thì ra cuộc đời ai cũng có lúc được làm cả một bầu trời của nhau. Tưởng chừng như cho dù có bao nhiêu sóng gió cũng không ly biệt. Nhưng biết đâu tình yêu chỉ như cành liễu yếu ớt, cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể gục ngã.
Buồn phiền thúc giục bạn hãy nhảy xuống vực sâu ấy để giải thoát cho bản thân mình. Thấy bản thân nhỏ bé đến độ lạc lõng, mình không thuộc về thế giới này, hoàn toàn cô lập. Không ai hiểu mình! Bạn hoàn toàn kiệt sức rồi đúng không?
Không phải không biết muộn phiền, không còn khổ đau mà là nên giấu kín nó bằng niềm vui, làm những thứ mình thích. Bận rộn một chút, làm nhiều một chút, cô đơn nhưng kiêu hãnh là chính mình.
Có những ngày, người ta cảm thấy mình sao chẳng còn nhiều cảm xúc đến thế. Cứ lẳng lặng, một ít buồn, cũng một chút vui. Không hoàn toàn đau khổ, nhưng cũng không hạnh phúc, không có tiếng cười. Chỉ có điều gì trĩu nặng trong lòng, một vài thứ đè nặng trên vai, đầy chán nản, mệt mỏi…
Có những ngày, sau khi chìm trong rất nhiều nỗi thất vọng, kéo đến cả tuyệt vọng, người ta chẳng còn nôn nóng, chẳng còn muốn tin tưởng vào điều gì nữa cả. Chỉ tiếp tục tàn tàn cố gắng, làm những điều cần làm, có thể làm. Thất bại, điều không mong muốn đến, cũng dằn vặt nữa. Buông xuôi…
Đừng nên dằn vặt bản thân mình nữa. Đừng tổn hại bản thân quá lâu. Nên biết hưởng thụ một chút, vô tư một tẹo, ngây ngốc trong một vài chuyện đừng nên cố chấp thì cuộc sống này sẽ dễ thở hơn, sẽ đáng sống. Sống chỉ một lần, chết rất dễ, sống tử tế, sống tốt mới khó biết không?
Lần duy nhất em đối xử tử tế với bản thân mình, là lần em biết tự mình buông xuôi một cách không cố chấp.
Cái gì trả giá càng đắt thì nên nhớ lấy, khắc cốt ghi tâm để mà trân trọng những thứ nhỏ bé vẫn còn hiện diện xung quanh, hạnh phúc ở ngay trước mặt, chấp nhận thì sẽ đối mặt được.
Tôi không dám nghỉ ngơi, bởi vì tôi không có tiền tiết kiệm gửi ngân hàng. Tôi không dám than mệt vì tôi không có thành tích gì. Tôi không dám lười biếng vì tôi còn muốn tồn tại. Tôi có thể buông bỏ những lựa chọn, nhưng lại không thể lựa chọn buông xuôi. Cho nên kiên cường phấn đấu chính là lựa chọn duy nhất của tôi.
Tất cả chúng ta hầu như đều mặc định việc đau đớn nhất chính là vốn không thuộc về mình, nhưng lại cảm thấy mất mát, nhưng so với cảm giác mất mát bản thân tự huyễn hoặc kia, tận mắt nhìn thấy mình bị lãng quên trong tim ai đó, còn tuyệt vọng hơn gấp ngàn lần, chính là muốn níu kéo, lại bất lực phải buông xuôi.
Lời kết: Chuyện gì rồi cũng qua, sớm hay muộn ngày đó nhất định rồi sẽ tới. Rồi một ngày con tim sẽ thổn thức yêu thương! Cuộc sống sẽ là một bức tranh đầy màu sắc được tô vẽ bởi đủ những cung bực cảm xúc. Cho ta nhìn lại rồi nở một nụ cười an yên.