Stt tuổi 27 tự do, độc thân, đam mê và khám phá không ngừng những miền đất mới
27 tuổi - Cái tuổi không còn trẻ nữa những cũng chẳng phải là đã toan về già. Ta vẫn chưa đủ trưởng thành, chưa đủ chín chắn để ngẫm sự đời, vẫn cứ luôn rõ ràng, rành mạch trong khái niệm "yêu và ghét", ta yêu những gì chân thành nhất, công tâm nhất, ghét những thứ sống xu nịnh, giả tạo. Tuổi 27 vẫn cứ thích sống một cách thẳng thắn, trách nhiệm và đầy đam mê như thế,
Tuổi 27 lại sợ, sợ nỗi buồn phảng phất lên gương mặt ấy, những nếp nhăn hằn lên đuôi mắt, mái tóc xanh ngày nào của mẹ giờ đã chấm màu thời gian, vai áo cha cũng phai màu vì sương gió. Tự nhủ mình phải gắng bước tiếp cho hết quãng đường dài phía trước... Vội lau nước mắt, " con ổn cả mẹ ơi!"
27 tuổi ở cái tuổi này, tôi vẫn còn hẹn hò với sự cô đơn, cũng vì một phần quá khứ đã qua, và tàn dư của những cuộc tình chóng vánh tuổi trẻ. Tôi sợ chia li, sợ vết thương xưa trong tim mãi còn chưa lành hẳn, có khi nào thêm một lần bị vết dao cứa vào tim thêm lần nữa không? Tự thấy thương bản thân mình quá đỗi.
27 tuổi - Ta tự do tự tại với những gì mình thích, chẳng ngại lảng tránh những câu hỏi "Thế đã yêu thằng nào rồi? Bao giờ thì cho bác ăn cỗ đây?" 27 tuổi chỉ biết cười trừ, rồi thì "cuối năm ạ, còn năm nào thì cháu chưa biết". Dĩ nhiên là có một chút lo lắng nhưng vẫn luôn tin vào cái gọi là duyên phận "ắt có người sẽ đến". Trong lúc chờ duyên tới thì cònnhiều việc cần ta phải làm lắm, cũng chẳng phải vội vã làm gì.
Một cô gái đang ở tuổi 27. Cái tuổi có thể được cho là đủ chững chạc để bình ổn mọi thứ nào là đình, sự nghiệp, tâm sinh lý...Thì với tôi mọi thứ vẫn đang mang một thứ màu sắc mới và còn lạ lẫm lắm!
Một cô gái đang ở tuổi 27khi ở hoàn cảnh hiện tại chỉ có công việc là ổn định trong mắt mọi người, một cô gái nhân viên văn phòng đôi lúc bận rộn nhưng lương tháng đủ để chăm lo cho bản thân, một phần cho người thân rồi thì những cuộc vui, những thú vui đôi khi xa xỉ, nói chung là ổn! Còn lại mọi thứ khác đều vẫn đang chuyển mình đi tìm một lối riêng cho mình.
27 tuổi - Ta độc thân vẫn tốt mà... Có thể làm bất cứ gì mình thích, thích được dạo phố một mình, thích đi ăn uống một mình, thích đi xem phim một mình, thích ngồi đọc sách một mình, những lúc buồn thích lựa chọn một quán cafe và ngồi ở đó, tự thưởng cho mình những bản ballad ngọt ngào nhất... mà chả sợ bị người ta nói là "hâm, dở", vẫn tự tin mỉm cười với cái thú vui nho nhỏ của riêng mình.
Một cô bé 27 tuổi, trãi qua không ít vấp ngã, biến động trong cuộc sống, công việc, gặp không ít dạng người, tính người, gặp không ít trường hợp éo le nhưng tôi vẫn thế! Một con bé cứ làm theo mọi thứ mà bản thân cho là đúng bất chấp nó có không đúng với kinh nghiệm tích lũy, hình như cái đó người ta gọi là "cứng đầu".
Một cô bé 27 tuổi, không mảnh tình vắt vai và dù xung quanh mọi người có cưới cả thì nó chẳng biết lo là gì bởi với nó sao cũng được miễn hạnh phúc là được, và với nó bây giờ dù một nửa của nó không biết ra sao nhưng hiện tại đối với nó thế này là quá ổn. Nó cũng chẳng vội để phải cầm nhầm cái tưởng là một nửa để rồi sau này phải hối hận.
Một cô bé 27 tuổi, cứ làm cái gì là tưởng chừng như không còn hơi để thở bởi có bao nhiêu sức là nó cháy hết mình, khi làm cũng như khi chơi bởi nó biết người ta ít khi hối tiếc về những điều thất bại hơn là những điều người ta không dám làm.
Một cô bé 27 tuổi, vẫn cứ thích bay dù chẳng biết đích đến cụ thể là đâu chỉ biết đó là những nơi lạ lẫm mà nó chưa từng tới. Một con bé luôn luôn tỏ ra mạnh mẽ, miệng mồm hoạt động liên tục nhất là những lúc tranh luận hay thấy chuyện bất bình nên không ít lần khiến cho những người xung quanh bực mình, khó chịu...Nhưng nó đâu quan tâm chỉ bởi nó là nó, con bé 27 tuổi!
27 tuổi - Ta thường xuyên ngắm nhìn chính mình ở trong gương, thay vì nhận thấy sự già nua trên khuôn mặt, ta bất chợt mỉm cười thật tươi, bỗng nhiên thấy mình thật tươi trẻ và căng tràn sức sống hơn bao giờ hết.
Một cô bé 27 tuổi luôn tự hào vì mình còn dư đam mê, dư nhiệt huyết để cống hiến hết mình cho công việc mặc dù con đường phía trước còn đầy rẫy những chông gai, thử thách. Những lúc mệt mỏi, ta bắt đầu biết cách nghỉ ngơi, sống chậm lại và yêu thương bản thân nhiều hơn, cười thật rạng rỡ, mãn nguyện với câu nói "Nếu em không học cách yêu bản thân mình, làm sao em có thể yêu người khác chứ?"
27 tuổi - Cái tuổi không còn trẻ nữa những cũng chẳng phải là đã toan về già. Ta vẫn chưa đủ trưởng thành, chưa đủ chín chắn để ngẫm sự đời, vẫn cứ luôn rõ ràng, rành mạch trong khái niệm "yêu và ghét", ta yêu những gì chân thành nhất, công tâm nhất, ghét những thứ sống xu nịnh, giả tạo.
Lời kết: Tuổi 27 vẫn cứ thích sống một cách thẳng thắn, trách nhiệm và đầy đam mê như thế, mặc kệ cái gọi là sự đời có bàn luận ra sao, có nhận xét như thế nào.