Status yêu thương Cô đơn trong tình yêu
Em nên làm gì với cô đơn đây anh? Em lấy tư các gì để mà trách móc cuộc đời, lấy cớ gì để mà nói với mọi người rằng em cô đơn, khi trong đời vẫn còn có anh bên cạnh.
Những ngày trời mưa lâm râm thế này em lại muốn một mình lang thang dọc ngang khắp các con phố, chỉ để cảm nhận xem cô đơn thật sự có đáng sợ? Giữa náo nhiệt muôn vạn người em có phải thoảng thốt với một bóng hình nào đó gần giống anh của em ngày xưa? Hay hoảng loạn tới mức nào khi đâu đâu cũng chỉ là kẻ lạ, không quen, không biết?
Con người em đôi khi chán ghét khi phải đối mặt với cô đơn, mặc dù rằng bên đời đang được yêu thương. Nhưng trong một khoảnh khắc nào đó em lại cô đơn đến điên dại, em loay hoay với những cảm xúc vung vải khắc nơi, em òa khóc trong khi chẳng có một miếng buồn vương lại.
Im lặng cũng được chỉ cần một cái ôm trọn em vào lòng, để thấu hiểu, hiểu được những nỗi đau, hiểu được những lo âu, hiểu được cái cảm giác bị hàng ngàn cơn sóng trực chờ để bủa lấy trái tim nhỏ bé của em. Hiểu được để mà thương, mà yêu, để mà biết trong thế giới ít người của em anh quan trọng đến nhường nào.
Người dưng thì nhiều nhưng người duy nhất thì chỉ có một. Anh là thế giới của em, thế nên đừng tha thiết với em vì một mối quan hệ đầy trách nhiệm, bời hai trái tim lệch nhịp thì sẽ chẳng bao giờ đi cùng nhau đến hết con đường.
Em đã cố gắng, đã từng nhiều hơn một lần thử bước vào thế giới của người, nhưng lại vẫn bị đánh bật ra ngoài bởi sự cô đơn bủa vây tâm hồn. Em tự nhủ rằng: đi bên cạnh một ai đó vẫn tốt hơn là một mình đơn độc, nhưng hóa ra không phải vậy, điều đáng sợ nhất chính là khi bước đi bên cạnh một ai đó mà vẫn cảm thấy lẻ loi thì có lẽ việc đi một mình và tiến về phía trước vẫn dễ dàng hơn rất nhiều.
Có những tháng ngày chẳng biết sẽ trôi về đâu, lòng rã rời, tâm tư rối bời, Người rất gần nhưng bỗng dưng lại trở nên xa xôi quá đỗi. Bởi em và người vốn dĩ không hiểu nhau hay là bởi yêu nhau chưa đủ sâu đậm.
Có lúc thấy người gần ngay trước mắt mà lòng chẳng gợn một chút sóng nào, cũng chẳng nhìn thấy điểm bình yên trong đôi mắt, cứ như người và em vốn dĩ chỉ là những người quen nhưng không thân, không hơn không kém.
Cũng giống như em yêu anh mà lại chẳng được ở bên anh lúc này. Hay là do em ảo tưởng quá lâu, để đến khi gặp anh em mới biết thế nào là thực tế, mà đã là thực tế thì chẳng bao giờ dịu dàng cả. Thế giới của anh mênh mông quá, mênh mông đến nổi em ở ngay cạnh đấy thôi mà vẫn thấy mình lạc lõng.
Người em nói rằng những kẻ đang yêu sẽ không hiểu được cảm giác cô đơn của những kẻ đang một mình. Nhưng những ai đang một mình thì khi đối diện với cô đơn họ có thể than vãn, trách móc số phận, trách móc cuộc đời chẳng cho họ chung đôi. Còn em? Em nên làm gì với cô đơn đây anh? Em lấy tư các gì để mà trách móc cuộc đời, lấy cớ gì để mà nói với mọi người rằng em cô đơn, khi trong đời vẫn còn có anh bên cạnh.
Thât vô lý phải không anh? Bởi đôi khi em không cần những thứ phải nói ra bằng lời, diễn tả bằng cảm xúc. Thứ em cần, đơn giản là cái thứ cảm giác không phải xa lạ, không phải vô vàn cảm xúc mà bất kì ai cũng có thể mang lại, cũng không phải là những lời có cánh mà người dưng nào cũng có thể nói ra.
Đôi khi em nghĩ, dường như chúng em không hợp nhau, người sinh ra để được vùng vẫy với những đam mê, còn em thì lại chỉ muốn bình lặng để ngắm nhìn cuộc đời trôi qua. Người say sưa kể về lý tưởng, về những ước mơ và khát vọng mà người muốn hướng đến, Em lặng im nghe nhưng lại hướng ánh mắt mình về một miền không tên nào đó, nơi ấy hình như không có dấu chân của người. Em trong mắt người có lẽ chẳng phải là duy nhất, nhưng người trong mắt em cũng chẳng phải là điều đầu tiên em nghĩ đến.
Người vẫn nói, vẫn cười, vẫn nhìn em đầy trìu mến nhưng em thì ngày lại càng lặng im nhiều hơn. Em nhận ra sự khác biệt giữa người và em, nhận ra sự đồng điệu trong hai trái tim đã lệch nhịp nhau hay vốn dĩ ngay từ đầu đã không chung 1 nhịp. Những người xung quanh em lại nhìn em với ánh mắt tràn đầy sự vui mừng bởi cuối cùng sau bao năm tháng mong mỏi, em đã tìm được cho mình một chốn bình yên, một người đàn ông tốt để nương tựa vào và cứ ngỡ ngày hai đứa nắm emy nhau chỉ còn trong nay mai.
Em đã cố gắng, đã từng nhiều hơn một lần thử bước vào thế giới của người, nhưng lại vẫn bị đánh bật ra ngoài bởi sự cô đơn bủa vây tâm hồn. Em tự nhủ rằng: đi bên cạnh một ai đó vẫn tốt hơn là một mình đơn độc, nhưng hóa ra không phải vậy: điều đáng sợ nhất chính là khi bước đi bên cạnh một ai đó mà vẫn cảm thấy lẻ loi thì có lẽ việc đi một mình và tiến về phía trước vẫn dễ dàng hơn rất nhiều.
Lời kết: Giây phút này hơn ai hết em thấy mình đang bị mắc kẹt trong một mối quan hệ mà nếu bước tiếp thì sẽ ngày càng cô độc nhưng nếu dừng lại thì chỉ nghe thấy lòng mình đầy tiếng trách than. Dù vẫn biết lựa chọn là ở bản thân và em thì chỉ có một cuộc đời để sống nhưng điều khó nói hơn hết là bởi vì chính em là người đã bắt đầu.