Status trái tim mùa thu Cảm giác ấy, con người ấy, tháng 8 năm ấy sẽ lại ùa về trong lòng người
Cảm giác ấy, con người ấy, tháng 8 năm ấy sẽ lại ùa về trong lòng người... Ta muốn cầm tay người, đặt yên trong tay ta một lát để sự dịu dàng, thẳm sâu làm dịu lòng ta lại. Yêu thương của mùa thu là yêu thương trong yên lặng, yêu thương bằng cả tấm lòng, bằng cả con tim. Nó bền chặt, vĩnh cửu và mãi mãi trường tồn với thời gian. Tôi yêu em như yêu mùa thu!
Hôm nay, heo may lại về, những con gió lạnh cùng tia nắng len lói sáng mai xua tan cái thời tiết khắc nghiệt của hè muộn đã qua làm ta cảm nhận ngày càng rõ rệt thu tới. Tôi nhớ em da diết tới mức muốn dừng tất cả mọi công việc để tới bên em. Thèm cảm giác hít hà hương hoa sữa nồng nàn, không khí trong lành quanh con phố mà tôi gặp em những lần hò hẹn đầu tiên. Định mệnh mang ta đến bên nhau
Biết bao lần mùa Thu trôi qua, anh tự khóa mình trong gian phòng lặng lẽ, anh “ngẫm lại” những việc đã qua. Cũng ngần ấy thời gian mình ở bên nhau, vậy mà anh chưa một lần nào viết một phong thư tình (yêu) đến em, thậm chí một ngày mùa thu tình tứ cũng không hay một valentine lãng mạn cũng chẳng có, một ngày sinh nhật của em cũng chỉ là đóa hồng đơn điệu với vài lời chúc đơn sơ …
Sao mình không ngỏ lời cầu hôn em vào những ngày mùa thu se lạnh?( bè bạn anh nói vào những ngày đó thường lãng mạn, cô gái dễ nhận lời yêu hơn…) Có lẽ anh không đủ dũng khí của một người đàn ông? Hay do mình là một người đàn ông không ra gì? Nên bức thư tình vào mùa Thu năm ấy, anh đã chôn giấu một tình yêu…
Tháng tám bây giờ, đêm thường dài và gió biển ấm. Balo vẫn chưa một lần khoác vai cho hành trình xa. Tôi cảm thấy mình như một chiếc lá của cây basilic, mảnh dẻ, yếu đuối. Một chiếc lá thì làm được gì nhỉ, nhà thơ nào bảo, chỉ biết xanh đến kiệt cùng.
Những nụ hôn còn chưa kịp in trên đôi má hồng, những giọt nước mắt thương yêu em vẫn còn đọng trên gò má. Đó chỉ là ước muốn yêu thương bình thường của một người con gái, vậy mà anh cũng không tạo cho em một không gian lãng mạn của tình yêu. Anh xin lỗi. Anh biết, một lời xin lỗi, không bao giờ bù đắp cho em được những chuỗi ngày đau khổ?
Phố chạm ngõ mùa thu hay mùa thu chạm ngõ phố, bờ môi chạm vùng nhớ, người chạm những ngón tay gầy của chính mình. Cảm giác ấy, con người ấy, tháng 8 năm ấy sẽ lại ùa về trong lòng người...
Tháng 8, những ánh mắt xa của một người đứng chờ em trước hiên, mùa Hà Nội rợp bóng cờ đỏ của những ngày kỷ niệm thắng lợi cách mạn. Ngày đầu tiên người đưa tay dắt người băng qua đường trong ngày lễ năm ấy, người bảo đừng buông tay khi chúng ta vẫn còn ở bên nhau. Người bảo không có gì là vô hạn, còn ta cứ chìm trong những khoảnh khắc mùa để mặc những điều vô hạn nằm trong danh giới của hàng ngàn điều hữu hạn.
Giờ đây anh viết bức thư tình đầu tiên đến em, khi, mà mùa Thu vào mùa. Những hàng cây bên đường nhuộm một màu vàng óng ả của từng lá cây phủ khắp bầu trời như tô điểm cho những điều anh sắp viết. Bức thư tỏ tình vào mùa thu lần này, liệu có muộn màng, không em? Đó là lần đầu tiên anh mới dám ngỏ lời yêu em từ tận đáy lòng.
Sớm thật sớm đầu tuần se lạnh, đứng ở balcon ngắm thành phố, ngắm mây trời. Làng nhỏ phía xa lấp lóa, có con đường liễu hoàn diệp chạy dài bên cánh đồng hướng dương, gió mát và nỗi buồn. Lúc nãy tự dưng sao băng rơi trong tầm mắt. Vệt sao băng màu xanh biếc, vụt qua trong giây lát, chẳng kịp mang lấy điều ước nào trên vai, cứ thế mà lặng lẽ xa rời.
Thu, chẳng nói với nhau câu nào nhưng trong lòng lại thấy xích lại gần nhau, gần gũi lạ thường. Yêu thương cũng cứ thế mà lớn dần, lớn dần... rồi gắn bó như keo sơn.
Anh cứ như một vì sao cô đơn bay trong đêm tháng tám. Nỗi cô đơn vô thường chóng vánh. Nhớ về những ngày mùa xuân. Về thảm cỏ. Hàng cây. Mặt hồ. Bức tượng trong khuôn viên. Những bông hoa dại. Thời gian là một con dao sắc, nó cứa vào tờ giấy và mang những mảnh đời tươi đẹp của ta bay đi tan tác bốn mùa.
Có đôi lúc, cô nàng thời gian cũng độ lượng hiền hòa, một đêm tháng tám thanh mát, trả lại cho ta một chút hương cũ dấu xưa còn lưu luyến trong bức ảnh ngày cũ. Tình yêu cũ. Tháng tám trìu mến, mơ hồ, xa vắng. Ta muốn cầm tay người, đặt yên trong tay ta một lát. Hãy để sự dịu dàng, thẳm sâu, mát mẻ làm dịu lòng ta lại. Để ta có đủ dũng cảm mà như ngôi sao băng xanh biếc kia, đến rồi đi vô thường.
Thu này tôi ở nơi xa, gió heo may đã về từng đợt, mùi hoa sữa cũng đã lan tỏa khắp phố phường và tôi vẫn yêu em trong yên lặng, vẫn âm thầm theo dõi và quan tâm em.
Em từng bảo tôi là kẻ không có chút gì gọi là si tình nên sẽ chẳng bao giờ từ bỏ những thứ quan trọng với mình để đến bên em lúc cần nhau. Con người em nhạy cảm và tinh tế đến mức có thể nhận ra được hết những gì mà tôi nghĩ. Có một điều chẳng biết em có nhận ra được hay không, đó chính là tình cảm của tôi dành cho em. Tôi yêu em, tình yêu của mùa thu..
Lời kết: Khi mùa thu lần thứ 6 trở về? Anh biết khi ấy có một người con gái khóc vì anh, nhưng những giọt nước mắt ấy lại là niềm hạnh phúc. Anh sẽ mãi là tình yêu mùa Thu của em, lãng mạn, chân thành.