Status tháng 7 Hành trình đi tìm hạnh phúc còn rất dài
Là tháng 7 năm nào, trong một đêm nồng nàn mùi gió, ai đó đã cùng em thắp những ngọn nến yêu thương đón chào ngày thêm tuổi. Vậy mà tháng 7 năm này, em không nhắn tin, cũng chẳng gọi điện, chỉ gửi lại một dòng email đã "biên tập" từ mùa cũ.
Là tháng 7, em bây giờ đã bình yên với hiện tại và đã ru ký ức ngủ yên bằng những bản tình ca ngày mới. Vẫn mong nơi chân trời không cách xa em là bao nhiêu kia, bầu trời vẫn xanh và nắng vẫn rải vàng trên lối đó ai đi.
Tháng 7, em nghĩ tới cha mẹ nhiều hơn với tất cả nỗi nhớ thương sâu sắc. Có lẽ đi suốt cuộc đời này, sẽ không bao giờ em có thể nói đủ những lời cảm ơn dành cho họ. Trong trái tim em, gia đình luôn luôn là mãi mãi. Nơi đó em có bố - người đã dạy em bằng những ngọn roi tư tưởng; có mẹ - người đã dạy em những bài học đầu tiên về lòng nhân ái; có cậu em trai sinh đôi – người đã cho em hiểu tình chị em thiêng liêng và cao đẹp đến thế nào.
Là tháng 7 gia đình lúc nào cũng dành cho em một tình yêu tuyệt đối. Đôi ba lần, nhìn bạn bè quây quần bên bữa cơm gia đình, ước mơ được trở về nhà trong em lại trỗi dậy dù em biết sau đó mình sẽ lại vội vã ra đi vì một hành trình dài vẫn còn đang chờ ở phía trước. Nhưng tháng ba năm sau, nhất định em sẽ tìm về chốn ấy để nỗi nhớ bớt đong đầy trong đôi mắt mẹ cha thương.
Tháng 7, thoang thoảng đâu đây là mùi hương đất cảng. Có một điều luôn làm em cảm thấy mình là người may mắn và hạnh phúc, đó là nơi đây vẫn có một người lặng lẽ đi dạo cùng em, dẫn em đi qua những con đường thơ mộng, thơm mùi của gió và lắng nghe em nói, em cười, dù chúng em hoàn toàn không phải là một đôi uyên ương nào đó.
Có lẽ, đứa con gái từ lâu đã mang trong mình dòng máu lãng mạn như em, không lúc nào là không muốn những phút giây sống của mình phải ngập tràn những niềm vui dù đó chỉ là một thứ hạnh phúc rất đỗi đời thường mà dường như ai cũng đôi lần bước qua. Chỉ là họ cố gắng đi tìm một thứ gọi là hạnh phúc ở một chân trời xa xăm nào đó, còn em chỉ lặng lẽ gom nhặt từ những người mỗi ngày vẫn sát cánh cùng em.
Hành trình đi tìm hạnh phúc còn rất dài và cũng có thể, chúng em đang đi trên những con đường rất khác nhau. Chỉ biết rằng nhờ có nó biết thêm được những góc này, góc kia của thành phố và mỗi lần như thế, em lại thấy thêm yêu thành phố nhiều hơn, yêu cái thành phố nồng nàn màu xanh của đất trời và yêu lắm những bản tình ca ngày đêm em vẫn hát.
Tháng 7, em hạnh phúc trong những lần được làm "hướng dẫn viên" đón bạn bè từ khắp nơi tới thành phố cho dù những hiểu biết của em về thành phố có lẽ còn thiếu rất nhiều. Nhưng em vẫn vui vì sau mỗi lần trở về, bạn bè đều nhắn tin nói rằng họ đã có những ngày vui và hạnh phúc.
Làm cho người khác hạnh phúc đôi khi không khó, chỉ là mình có muốn và có thật tâm với nó hay không mà thôi. Vì em luôn tin những gì bắt nguồn từ trái tim sẽ đi đến trái tim. Em chắc hẳn không có một trái tim vĩ đại và yêu thương nhưng chắc chắn em sẽ luôn cho đi với tất cả những gì mà em nhận được. Bởi hạnh phúc nhận về là khi biết cho đi. Bao lâu nay em vẫn luôn tin là như thế.
Tháng 7 trong em còn vô vàn những yêu thương không thể viết nên lời. Em luôn muốn cảm ơn tất cả những người bạn vẫn đang sát cánh cùng em mỗi ngày trong những phút giây hiện tại của ngày hôm nay, cho dù em không thể viết hết tên của tất cả mọi người ra ở đây nhưng sự biết ơn trong em là có thật.
Những năm tháng đã qua trong cuộc đời, em nghiệm ra một điều rằng cho dù có những nỗi đau vẫn từng ngày ấp ủ trong trái tim nhỏ bé của em thì lúc nào cũng vẫn phải nhớ: "Đừng tuyệt vọng vì cuộc đời hồn nhiên, đôn hậu vẫn luôn luôn cho ta những ngày vui khác. Những ngày vui của đời thì thênh thang vô tận".
Em biết rồi trái tim mình sẽ lại bình yên vì mỗi ngày, sau những bộn bề của cuộc sống ngoài kia, em vẫn sẽ quay trở về mảnh đất tâm hồn để tiếp tục ươm mầm và học cách yêu thương nhiều hơn.
Tháng 7 Nắng mưa, xét cho cùng cũng là chuyện của trời, còn yêu đương là sự lựa chọn của mỗi người. Đến một thời điểm nào đó, bạn sẽ nhận ra mình cực kì may mắn khi có một ai đó đến bên đời, đặt những điểm nhấn cho cuộc sống vô cùng nhạt nhẽo trước đây. Dù cho đó là một nửa thực sự sẽ mãi ở bên, hay chỉ là một chút thoáng qua bên đời, thì cũng vẫn là một phần không thể thiếu của cuộc sống. Bởi, mỗi người đi qua đời ta đều đã được sắp đặt bởi định mệnh.
Nếu yêu thương là vĩnh cửu thì tóc đã chẳng bạc, con người sẽ không biết buồn và Trái Đất sẽ không phải chứa nhiều nước mắt. Bởi thế nên mưa vẫn cứ rơi, lòng người vẫn không thể vui trọn vẹn. Nhưng có mưa, người ta mới dễ dàng che giấu những giọt nước mắt. Có mưa, người ta mới có lý do để mình thỏa sức buồn. Như ngay lúc này đây, khi bản thân đang mắc kẹt giữa những nỗi buồn, em có biết mình ở đâu giữa những phần tư?
Tháng 7 của những niềm yêu và miền nhớ. Những người yêu nhau nắm tay nhau cùng bước đến một mảnh đất mới để tận hưởng kì nghỉ. Nhiều người chẳng có đủ cơ hội để nghỉ ngơi liền rẽ sang nhiều hướng. Những mối quan tâm khác nhau đẩy ta ra xa, đẩy em xa anh. Xa đến mức em đã quên rồi nụ hôn dịu mát mình trao nhau nơi đoạn đường Hàn Quốc xanh màu lá đan xen. Xa đến mức khi nghĩ về anh, em chỉ thấy lòng mình còn gợn chút bâng khuâng. Em bận bài vở, anh bận công việc. Chúng ta sống vì đam mê và lý tưởng của bản thân. Chúng ta tin rằng mình hạnh phúc vì điều đó. Nhưng có thật vậy không anh?
Tháng 7 của những khát khao, tháng 7 của những hanh hao đầu tiên báo hiệu mùa thu sắp tới. Tháng 7 đến rồi đi, như mùa hè ghé rồi cũng lặng lẽ đi mất. Chỉ còn những thương yêu là ở lại.
Tháng 7 ngắn mà cũng thật dài. Dài khi niềm yêu thương này cứ giăng mãi đâu đâu, không khi nào có thể chạm tới trái tim những người em yêu quý. Ngắn là khi em quyết định gác lại tất cả, để bắt chuyến xe bus sớm nhất trở về nhà và khóc cười vô tư trước mặt bố mẹ...
Lời kết: Tháng 7 là khởi nguồn nửa sau của một năm dài. Người duy tâm luôn tin rằng nửa sau sẽ là phần tươi sáng, tốt đẹp hơn nửa đầu, và là nơi người ta có thể sửa chữa những sai lầm đã mắc. Nửa năm dài mà cũng thật ngắn.