Những Stt chơi vơi ngày mưa Có một nỗi nhớ ngự trị nơi em
Mưa về làm em nhớ nhiều hơn, nhớ những câu chuyện đã lâu chưa kể, nhớ những con người đã lâu chưa gặp, nhớ những khoảng trời riêng đã lâu chưa tìm về.
Em đã hứa với anh là không nói nhớ nhung gì nữa nên em chỉ còn nghe mưa rơi trong lòng thôi. Chắc là cũng có lúc bất chợt anh bắt gặp cảm xúc buồn chơi vơi như vậy đúng không anh. Em thì không thế, bởi nỗi nhớ anh thường trực trong em mất rồi
Mưa hôm nay nghe lạnh lùng hơn hôm qua và có gì đó ảm đạm hơn mấy hôm trước.
Em, lại ngồi bên cửa sổ và nhìn mưa.
Lại ngồi ngẩn ngơ và lại viễn vông những suy nghĩ mông lung đến lạ.
Giá mà mưa cứ rơi như thế này mãi, để em được ngồi đây mãi và suy nghĩ những chuyện vẩn vơ để thôi nghĩ đến anh một chút, để nhẹ lòng dù chỉ một chút thôi.
Trời cứ mưa,mưa như thể đang là tháng mưa ngâu vậy! Em chỉ mong sao trời đừng mưa nữa, vì trời mưa em nhớ anh, nhớ lắm anh àh! Nhớ rất nhiều!!
Em tự hỏi sao mỗi khi mưa rơi lại gợi cho người ta hàng tá nỗi buồn, hàng ngàn thương nhớ, từng ấy nghĩ suy và muôn vàn kỉ niệm?
Có lẽ vì mưa bao giờ cũng se lạnh và cái cảm giác se lạnh đó làm người ta thấy mình lẻ loi và lạnh giá.
Ngoài trời đang mưa. Mưa hay buồn anh nhỉ? Trước khi quen anh, em ghét trời mưa lắm. Yêu anh rồi em mới biết nghe cảm xúc lúc mưa rơi, buồn và nhớ thương da diết.
Mưa rơi rơi rồi dứt từ từ dù bên ngoài vẫn còn vài giọt khẽ bay bay trong gió chiều nghe tê tái.
Mưa bao giờ cũng thế, cũng cô đọng trong em từng nỗi nhớ chơi vơi và nhớ nhất vẫn là anh.
Em đi dưới làn mưa, hạt mưa nhỏ thôi mà sao lại cứ trắng cả một trời vậy nhỉ? Giống như nỗi nhớ của em, nhỏ thôi, em cảm giác như không có gì! Vậy mà lúc này em mới thấy, tất cả gộp lại có lẽ cũng bằng cả hồn em...
Em nhìn mưa và nhớ anh đến lạ.
Em cũng không hiểu nỗi nhớ của chính mình.
Có lẽ, tự trong tâm hồn đa mang của em, em ví von anh như một cơn mưa bụi.
Lất phất đến nhẹ nhàng, lạnh lẽo mà thơ mộng và phiêu lãng khắp nơi.
Anh sao giống cơn mưa mùa hạ – chẳng lung linh chẳng cầu kì mà còn có phần đáng ghét. Em đã từng rất ghét cơn mưa cũng như chẳng thể ưa nổi anh. Và em còn tin rằng sẽ chẳng có lúc nào em thích mưa mùa hạ và hàng vạn lần không tin em sẽ yêu anh. Nhưng em sai mất rồi.
Mưa nghe tê tái, mưa nghe lạnh lòng những kẻ chờ mong.
Một chiều mưa lạnh, trông bóng ai ngoài mưa mà nhớ người.
Em nhớ anh tha thiết khi trời đổ nắng
và nhớ thật nhiều khi mưa cứ mãi rơi rơi như gợi nỗi buồn không tên trong chiều vắng.
Mưa vẫn thế, bất chợt đến, bất chợt đi, không hẹn hò cũng chẳng báo trước. Em vẫn thế, bất chợt buồn, bất chợt vui, lạ lùng mà đa cảm. Với em, mọi xúc cảm đều đến vội vã nên ra đi cũng thế. Cô bé nhỏ, Hà Nội ngớt mưa rồi, em cũng ngừng buồn đi nhé. Ừ thì, có những ngày chông chênh như thế.
Mưa rơi, dòng người hối hả đi về trên phố, về nơi mà có những người yêu thương họ đang chờ. Còn em chỉ biết ngồi đó, lặng nhìn những hạt mưa rơi để rồi giọt nước mắt mặn chát kia lại rơi trong vô thức.
Anh vẫn ở đấy như những cơn mưa vốn dĩ luôn luôn có trong ngày hè. Phải chăng nó là vốn dĩ nên người ta cứ mặc định là bình thường và chẳng bao giờ để ý? Để rồi thấy những ngày nắng gắt người ta mới nhớ tới cơn mưa và mong có nó biết chừng nào.
Tiếng mưa bên hiên làm em nhớ anh, nhớ giọng nói nụ cười của anh. Giọng nói, nụ cười ấy như đang tan trong màn mưa..tí tách…giòn tan…đầy hạnh phúc.
Chúng ta yêu nhau nhẹ nhàng như vậy đấy. Yêu anh, em học được cả cách yêu những cơn mưa. Anh chẳng hoa mỹ ngọt ngào như em vẫn mong đợi, nhưng anh luôn bên em như cơn mưa ấy.
Qua bao ngày cố quên, thế mà chỉ 1 cơn mưa lại làm em nhớ anh nhiều đến thế!!!
Mưa, em nhớ anh, vì chúng ta thường ở bên nhau vào những ngày mưa như thế.....
Anh có thể ôm em một lần nữa vào một ngày mưa ko? Ôm em để em biết rằng anh cũng có những nỗi nhớ giống em như hôm nay, để em biết rằng trái tim anh vẫn ấm, và để cho em thoả nỗi nhớ bao ngày được ko anh?
Bên nhau đi qua những cơn mưa ngày đông, rồi mưa đầu hạ, chưa kịp đón mưa trong cái tiết thu se lạnh thì mình đã phải xa nhau.
Từng dòng người đi về trên phố, biết bao đôi nhân tình dìu nhau dưới mưa. Chỉ một mình em đứng trong lẽ loi, tìm lại ký ức hôm nào. Ngoài kia,những đôi nhân tình nắm tay nhau bước vội vàng qua phố, bất giác em nhớ anh nghẹn ngào. Giờ này nơi anh có mưa không nhỉ,anh đã đi làm chưa.
Đưa tay lau những giọt nước lăn dài trên má, em tự hỏi, liệu mưa làm em buồn hay do những nỗi nhớ về anh cứ thi nhau ùa về…?
Hôm nay trời lại mưa, rả rích như một bản nhạc không lời buồn bã. Đưa tay lau những giọt nước lăn dài trên má, em tự hỏi, liệu mưa làm em buồn hay do những nỗi nhớ về anh cứ thi nhau ùa về…? Em vẫn nhớ tới anh, với tư cách là người yêu cũ, rồi bất chợt, trên môi em nở một nụ cười vô hồn và gượng gạo.
Lời kết: Cơn mưa… nó chỉ là cơn mưa, nhưng đối với nhiều người, nó là cả một biển nhớ đong đầy, là kí ức không thể xóa nhòa, là cánh cửa nhìn theo một bóng hình.