Stt Yêu thương bao nhiêu là đủ - Nếu một mai anh rời xa em
Nếu một mai anh rời xa em…
Nếu ngày đó là có thật, nếu một ngày anh bỏ em mà đi…
Em sẽ nhét thương nhớ và kỉ niệm vào trong những trang viết. Biến nó thành một truyện ngắn của riêng em và không chờ đợi một độc giả nào hết. Đôi khi, những điều bí mật chẳng nên được bật mí. Thương yêu này em sẽ cất cho riêng mình em.
Em sẽ viết những dòng chữ thật to vào cuốn nhật kí chung của hai đứa mình, rằng em buồn ra sao, không muốn sống thế nào, tủi hờn và uất ức biết bao. Để rồi nhiều năm sau nhìn lại, em hiểu ra rằng mình đã ấu trĩ biết bao nhiều. Nào có ai sẵn sàng chết vì một người không yêu mình? Như thế chẳng phải rất phí sao?
Em sẽ kể về anh với người yêu mới. Không phải để khiến người ấy ghen, mà để người ấy biết rằng thương yêu nào với em cũng là quan trọng. Nhưng hơn hết, tất cả những chuyện đó em đã cất trong một ngăn thật sâu của trái tim.
Em sẽ chủ động chào anh nếu mình gặp mặt.
Em sẽ hiểu ra chẳng có thương yêu nào là mãi mãi.
Em sẽ chấp nhận rằng mình yêu nhau xong rồi.
Nơi không có anh, chỉ có những đám mây nơi chân trời, và cả cơn gió buốt lạnh thấu xương, em sợ em không đi qua được vùng biển nhớ nhung này. Xin anh đừng nói mãi mãi với em, bởi vì lời thề mãi mãi này quá đắt đỏ, chúng ta đều không thể gánh vác nổi!
Nếu chúng ta không gặp nhau...thì liệu giờ này ah và em sẽ như thế nào nhĩ?
em sẽ không phải là vợ anh,và anh cũng không phải là chồng em.
và giờ em cũng không phải suy nghĩ,lo lắng nhiều về anh như thế.
chồng của em ạ...em không cần nhiều ở anh...em chỉ cần anh biết quan tâm,lo lắng về gia đình nhỏ bé của mình.thế nhưng e mong ước như thế là tham lam quá hay sao nhĩ. A luôn nghĩ mình là đứa con yêu quý của mẹ a,suy nghĩ của anh giống như một đứa trẻ được cưng chiều...anh chưa bao giờ nghĩ về tương lai..cứ mặt em lo toan.anh nghĩ liệu một mình em có thể lo lắng mãi cho anh như thế không?chúng ta vẫn chưa chào đón thiên thần nhỏ bé nào.nhưng anh cứ tạo cho e áp lực mãi thì làm sao có thể chứ...anh đâu biết em khóc vào mỗi đêm chứ.em mệt mỏi lắm.mỗi khi nói với anh thì em luôn nhận được sự bực tức của anh mà thôi...anh muốn biến em từ một cô gái vô tư,luôn tươi cười thành một người không cảm xúc sao
Nếu chúng ta không gặp nhau, sao em biết để hiểu một người phải dụng tâm như thế, sự cô độc của một người là bất lực như thế. Tiếng khóc đớn đau, những giọt nước mắt chứa chan, những nghi hoặc vô hạn, và cả nỗi tuyệt vọng cùng cực, là bởi vì chúng ta gặp nhau, nên mới có cảm giá như thế này, hay là bởi vì chúng ta yêu quá đậm sâu.
Nếu chúng ta không gặp nhau, chúng ta có biết niềm vui và buồn thương của đối phương, chúng ta có biết cái gì gọi là đau thấu tâm can, chúng ta có biết được và mất là ngang bằng!
Nếu chúng ta thực sự rời xa, nếu thực sự không giữ trọn được lời thề hẹn, chúng ta cũng đừng oán trách đối phương. Bởi vì tình yêu khiến chúng ta hiểu được cô độc là gì? Nỗi cô độc này sẽ chỉ khiến chúng ta trưởng thành hơn. Chúng ta đều biết, không ai muốn buông tay nhau ra cả, chúng ta vẫn muốn nắm chặt lấy tay nhau, cho dù không nhận được sự đồng tình và thấu hiểu của tất cả mọi người, nhưng chúng ta sẽ có một hồi ức tươi đẹp nhất, cho dù là mình đầy thương tích, thì chúng ta cũng sẵn lòng!
Lời kết: Cuộc sống này tìm được tình yêu đích thực khó lắm. Gặp gỡ rồi yêu không phải là chuyện dễ dàng. Đã đến thì xin đừng rời đi, đã yêu thì xin đừng từ bỏ. Bởi không có người tôi sẽ không biết phải làm sao.