Status cảm xúc Sài gòn cất giấu những nỗi buồn của hai ta
Chúng ta rồi sẽ đi đâu và về đâu. Không biết rồi chúng ta có lại gặp nhau giữa Sài Gòn này nữa không? Không biết rồi sẽ có ngày nào đó Người có lại đứng đợi chờ trước nhà em không? Và không biết đến khi nào em đủ mạnh mẽ đứng trước nhà Người, vứt bỏ hết mọi tự trọng tìm lại Người… Không biết và em không biết….
Tụi mình vẫn ở chung dưới Sài Gòn này, nhà tụi mình vẫn ở chỗ cũ, số điện thoại tụi mình vẫn chưa lần thay đổi. Vậy mà chẳng bao giờ Người còn ghé lối xưa, điện thoại của em cũng không còn rung lên những giai điệu quen thuộc dành cho riêng Người.
Tụi mình vẫn ở Sài Gòn này, tụi mình vẫn loay hoay với những mối quan hệ nửa thật nửa vời. Cũng có một vài mối quan hệ hơn tình bạn, nhưng rồi đâu lại vào đấy, tụi mình vẫn độc bước đi về. Không phải không có ai bên cạnh hay không phải không có những mối quan hệ sâu sắc, mà là chúng mình đang lận đận kiếm tìm điều gì đó… phải chăng là chút bình yên trong những ngày đã cũ.
Em đã sai… sai rất nhiều. Khi còn chìm đắm trong cuộc yêu với anh, em vốn chưa bao giờ nhận ra điều đó. Và cũng chưa bao giờ em nghĩ, anh “dám” rời xa em, bởi vì em đã dồn hết niềm tin vào anh và anh cũng cho em thấy là em đã tin đúng người. Em như con chim nhỏ cứ núp mãi dưới bóng tùng là anh, sợ sệt đã có anh, mệt mỏi cũng có anh.
Nhưng ở đời nào có chuyện gì như mình vẫn ao ước? Những chuyến công tác của anh ngày một nhiều hơn và cũng kéo dài hơn, em cứ cô đơn trong căn phòng của hai đứa mình.
Anh bảo, anh đã quá mệt mỏi khi cứ mãi làm người chiều chuộng em. Ở bên cô ấy, anh mới có cảm giác là mình được trân trọng và yêu thương. Em đã đứng chôn chân vào giây phút ấy, không nói được lời nào. Đôi mắt cũng trở nên ráo hoảnh, chỉ có đôi môi bị cắn chặt đến bật máu. Em cười một nụ cười không thể chua chát hơn…
Hóa ra, bấy lâu nay anh chỉ đơn phương chịu đựng em? Hóa ra, em chưa từng mang lại cho anh cảm giác được yêu thương? Tại sao anh phải một mình ôm lấy rồi tự quyết định mọi vấn đề? Sao anh chưa một lần chia sẻ với em? Bất lực nhìn anh thu dọn mọi thứ rồi lặng lẽ bước đi như trốn chạy khỏi ngôi nhà này… Cả thế giới đã sụp đổ trong em…
Những ngày không còn anh, em thấy bầu trời như không còn xanh trong, mưa về lại càng sầu não hơn. Rồi thì cũng phải tập quen dần với những bữa cơm chỉ riêng mình, tập quen dần với việc không còn ai ôm em mỗi tối hay hôn em khi vừa thức dậy. Em cũng bắt đầu tập quen dần với việc mình phải mạnh mẽ lên để bước tiếp khi không còn ai che chở sau lưng. Những buồn vui hằng ngày em đều trải lòng vào nhật ký, viết rồi lại đốt, đốt rồi lại viết, cứ như thế không biết bao lần.
Sài Gòn mùa này mưa nhiều lắm, nhưng em đã quen rồi. Chỉ là vẫn hay giật mình bởi tiếng sấm chớp nhưng đã thôi không còn cô đơn vì thiếu vắng vòng tay anh. Khi một mình, em mới tự nhận ra rằng: làm người không bao giờ được quá lệ thuộc vào bất kỳ ai, vì thể nào cũng có lúc người ta sẽ rời xa mình mà chẳng cần đến lý do. Vì trên đời này không tồn tại hai từ mãi mãi, vì trong tình yêu không có định nghĩa vĩnh cửu trường kỳ và vì em đã thôi không còn tin vào hạnh phúc…
Ngày ta lạc mất nhau, điện thoại nằm im, hộp thư đến nằm im, những cuộc gọi nằm im. Mọi thứ tự nhiên đứt gãy, dở dang, ai còn ngóng, còn trông một dòng tin hỏi thăm ngắn ngủi?
Ngày ta lạc mất nhau, nhau, những đoạn đường quen chỉ còn mình em bước. Em sợ thứ cảm giác cô đơn đến xót lòng: cô đơn giữa phố, cô đơn giữa đời thường, cô đơn giữa những nỗi đau. Em sợ thứ cảm giác chênh vênh khi không có anh bên cạnh, không có một bờ vai cho em tựa, một vòm lưng cho em vững lòng.
Lạc mất nhau, nghĩa là sẽ chẳng còn thấy nhau thêm lần nào nữa. Lạc mất nhau, nghĩa là anh - và – em sẽ bước đi trên những lối đi riêng, những lối đi chẳng cắt nhau bao giờ.
Ngày ta lạc mất nhau, điện thoại nằm im, hộp thư đến nằm im, những cuộc gọi nằm im. Từng đoạn hội thoại dầy lên theo con số đếm, là từng ấy yêu thương trao gửi cho nhau. Mọi thứ tự nhiên đứt gãy, dở dang, ai còn ngóng, còn trông một dòng tin hỏi thăm ngắn ngủi?
Ngày anh không còn đợi em nơi chốn cũ, không còn yêu em như những ngày hò hẹn, không còn thương em, dẫu là thứ tình thương chóng vánh. Anh sẽ bước về phía người con gái khác, em sẽ lại hoang hoải xoè tay mình ra, đếm từng nhớ nhung mà vẫn chẳng thể nào thấy đủ.
Từng trang sách gấp lại, gấp hẳn những trang nhật kí buồn, lòng cô chênh vênh quá. Mưa Sài Gòn, nhìn dòng người hối hả ngoài kia, cô sực tỉnh trong dòng kí ức xa xôi, mênh mông. Cô ghét mưa, vì mưa buồn lắm. Cô đã từng rất ghét Sài Gòn, vì Sài Gòn làm cô lạc mất anh.
Và giờ đây, cô gái ngày nào chợt yêu mưa đến lạ, vì lúc ấy, sẽ không ai biết rằng mưa của trời… hay nước mắt cô chực vỡ tan. Cô mỉm cười, ừ thì “Sài Gòn lạc nhau là mất”, biết thế mà sao vẫn buông hờ hững tay nhau. Anh quên cô, người cô yêu giờ yêu người khác. Tình yêu thì làm gì có lỗi. Cô không sai, anh không sai, cô là cỏ, dù rộng cách mấy cũng chẳng thể ôm trọn bước chân của gió phiêu lưu.
Hay anh là mây, mà mây của trời thì ngàn đời lãng du cùng gió.“…Người yêu cũ…chỉ nên là người yêu cũ.. Họ đã yêu thương ta… Họ đã đi qua ta…Họ đã ít nhiều ở trong ta..”
Ngày ta lạc mất nhau, hơn nhiều lần bản thân có thể tưởng tượng ra anh đang nắm tay một người con gái khác, đang cười với cô ấy như cách anh đã từng. Ngày đó thực sự em không còn đủ mạnh mẽ để bước qua thương đau, bước qua ký ức, bước qua những gì cả hai đã từng dành cho nhau?
Tình yêu, không phải lúc nào cũng bình yên như em đã nghĩ. Mọi thứ xung quanh yên lặng như lòng người, hanh hao những toàn là phân vân, băn khoăn, toàn là những chất chồng cảm xúc theo năm tháng.
Hạnh phúc là thứ tha, là thả trôi đi tất cả và tìm về những tháng ngày an yên phẳng lặng. Hạnh phúc là khi thấy người đó hạnh phúc cùng ai khác, dù là không bên tôi đi chăng nữa, tôi vẫn có thể mỉm cười và quay người đi thật khẽ. Nắng đã lên những tia nhẹ nhàng sau cơn mưa chiều vội…
Lời kết: Giá như ngay từ lúc đầu quen biết, chúng ta có thể hiểu được rằng đôi khi chỉ cần dũng cảm bước về phía trước một bước, bớt kiêu ngạo đi một chút thì có lẽ trên đời này cũng đã không có nhiều tình yêu để lạc mất nhau đến thế.