Status buồn Tháng sáu thấm đẫm nỗi buồn của những cuộc chia tay
Tháng 6 về, Mọi thứ dường như đông đúc, náo nhiệt hơn, chỉ có lòng người là thấy vắng lặng. Em đi giữa những con phố rộng dài nhộn nhịp xe cộ mà thấy mình cô đơn.Em khắc khoải tìm một bóng hình quen thuộc mà không thấy.
Thành phố ấy những ngày tháng sáu này oi nồng. Mùa hè như tuổi trẻ cuồng nhiệt, lúc nào cũng hừng hực khí thế. Em và anh, chúng mình cũng từng có những ngày yêu đương như thế. Có những chiều đổ lửa đạp xe bên nhau… Tuổi trẻ cho người ta cái sức mạnh và lòng tin để đinh ninh sự lựa chọn của mình là đúng.
Khi đó, em và anh mới chỉ là những cô, cậu sinh viên đầy ắp ước mơ và yêu thương trong tim nhưng hai bàn tay trắng. Chúng ta bỏ lại phía sau những lo toan về cơm áo gạo tiền, cứ thế yêu thôi.
Em đã có một mối tình say nồng như mùa hè. Chúng mình từng ngồi bên nhau, em bật khóc khi nghĩ đến những ngày phía trước. Biết đâu chừng em và anh sẽ phải rời xa.
Anh nói với em rằng, hãy cứ yêu cho hết tuổi trẻ đầy những đam mê này. Anh nói đừng quan trọng kết quả ra sao mà hãy trân trọng quá trình chúng ta yêu như thế nào. Em đừng lo lắng quá. Vậy là yêu…
Mình đã yêu nhau bằng một tình yêu chân thành, không toan tính và vụ lợi. Những buổi chiều hè anh đèo em ra Hồ Tây lộng gió, dưới những hàng cây xanh mướt… anh trao em nụ hôn đầu. Cái nắm tay thủa ấy sao mà có thể truyền cho nhau sức mạnh diệu kì đến như vậy? Đi bên anh, em bình yên
Nhưng cuộc sống chẳng bao giờ bình lặng… Chúng mình buộc phải lớn lên. Rời ngôi trường đại học, em và anh nhận ra còn nhiều thứ khác cuốn mình đi mà tình yêu thì mong manh quá.
Em trở lại với vùng quê, nơi mà em sinh ra, lớn lên. Còn anh, anh cũng về với gia đình, nơi mà ở đó anh có một công việc ngon nghẻ đang chờ đợi. Đó là sự lựa chọn của cuộc sống nhưng cũng là sự lựa chọn của chính chúng ta.
Tạm biệt mối tình trong veo ngày sinh viên, chúng ta xoa dịu trái tim đau nhức nhối và lao vào cuộc sống. Em và anh chia tay trong hòa bình, nghĩa là cả hai đều tự nguyện.
Ngày chia tay, giữa cái nắng oi nồng của tháng 6, em khóc ướt đẫm bờ vai anh nhưng rồi tự nhủ không bao giờ được yếu mềm. Tình yêu đôi khi là thế đấy, yêu không có nghĩa là phải cùng nhau đi đến cùng, yêu đôi khi là sẵn sàng từ bỏ trong ngọt ngào…
Hôm nay, em trở lại thành phố này. Cô gái của những ngày tháng sáu đầy cuồng nhiệt đã không còn nữa, giờ em là một người điềm đạm và tĩnh hơn. Em đi trên những con đường quen thuộc, lật giở từng trang kí ức để nhớ xem mình đã từng có kỉ niệm gì với nơi ấy. Bất giác em nhớ anh, người yêu cũ…
Cơn mưa chiều tháng 6 òa ập đến… Nó tưới mát một phần kí ức của tình yêu tuổi trẻ. Nhưng cơn mưa qua đi, mọi thứ bỗng nhạt nhòa. Cả em và anh đều phải sống cho những ngày hiện tại! Quá khứ ngủ yên rồi, đúng không anh?
Tháng 6 về đón gió heo may
Có những ngày nắng mưa bất chợt
Em giật mình trong cơn mưa, thảng thốt
Vậy là đã mất nhau rồi.
Cơn mưa tuôn... cung nhạc buồn dang dở
Từng dấu thăng, dấu giáng cũng nhớ thương
Mưa rơi rơi... mưa có vương hoa nắng
Cho ngày buồn... cứ thầm lặng trôi đi...!
Ừ…! Thì tại lòng em còn hoài mang nhiều sợi chỉ Duyên đứt đoạn, em ngồi một mình tự nối lại bằng những nét phố trầm tư. Những ngày trưa về oi bức cả kỉ niệm, thời áo dài trắng vô tư cười thơ thẩn cả hàng me…. Em thẫn thờ trước mùi hương của biển nồng nàn êm ả …
Rồi thì Hạ cười dắt tay kẻ lang thang như em đi, Hạ rủ rê thêm những mối tơ vương trải lòng vào tiếng mưa riêng tư của Hạ. Những thềm nhà nước giọt mái tôn gõ cửa, em đưa tay cầm mềm mại vạt lệ trời khẽ hôn môi. Bỗng nỗi nhớ lại bay biến về đâu, trong con tim chỉ còn một thứ cảm xúc rất lạ lùng…
Tự do thênh thang em chẳng nhung nhớ một nỗi buồn đang mải miết chạy dài kia. Khẽ ôm cả, khẽ uống cả, khẽ thấm thía cả, cảm nhận cả bầu trời Hạ còn nhiều chỗ bình yên. Và sẽ có lúc em dầm dề mình với hồn nhiên thôi…mùa nhé.
Lòng từng hẹn hò với đủ thứ xúc cảm thời gian. Để bỗng nhiên muốn trong mình một mùa về giản đơn đến thật lạ. Cảm xúc lòng sẽ lâng lâng, vì phố nhảy nhót ngắm tà áo tinh khôi nhặt nhành phượng về cuối phố. Ôm yêu thương cuối, gói một thời trang vở trắng vào tim. Chiều tiếng ve ngân, tiếng sóng biển rì rào... I miss you…!
Nhưng... mưa đến giúp ta xoá bỏ những điều ta không vui, mọi nỗi buồn, mọi nước mắt sẽ dần hoà vào mưa, thấm sâu vào mặt đất, trở về với cát bụi. Để rồi khi ngày mai nắng lên, từ cát bụi, từ mặt đất sẽ nhô lên một mầm non của niềm vui và hạnh phúc.
Đôi khi là thế đấy, từng hạt mưa gieo vào tim, làm lòng ta lắng đọng một chút gì đó gọi là suy tư, một chút ngờ nghệch, một chút ngu ngơ..
Mưa tháng 6. Có khi ta lại đau lắm. Đau nơi con tim nhỏ bé này. Cơn mưa ngày ấy, chính cơn mưa này đã mang một người ta yêu rời xa ta mãi... mãi một nơi nào đó ta không thể tìm được người nữa. Những giọt nước mắt đã cùng cơn mưa tiễn đưa một người đã khuất...
Mưa tháng 6. Có khi ta lại nhớ về một ai đó, nhớ về một cậu bạn mà ta vẫn rất đỗi yêu thương, rồi lại ngồi suy nghĩ, rồi lại cười vu vơ một mình...
Mưa tháng 6. Có khi ta hạnh phúc lắm. Và cũng như người ta nói, hạnh phúc không phải là điều gì đó to tác, mà là từ những điều bình dị nhất. Cơn mưa tháng 6 không đủ lạnh để ta cần một vòng tay ai đó. Nhưng mưa tháng 6 làm lòng ta nhẹ dịu hơn nhiều sau cái nắng hè chói chang. Bấy nhiêu cũng đủ hanh phúc lắm rồi!
Lời kết: Những giọt mưa vẫn cứ rơi, nhưng không là mãi mãi. Sau cơn mưa sẽ có cầu vồng? Không hẳn là thế. Nhưng trong tim chúng ta sẽ mãi luôn có một cầu vồng :)