Khi yêu, ly cà phê đắng cũng trở nên ngọt ngào
Tôi là vậy đấy, không thể nào tập trung và làm mọi việc tại nhà, trừ khi là vào buổi đêm im ắng. Cái khung giờ sinh hoạt cùng với công việc mới này làm cho tôi thấy oải hơn bao giờ hết. Dắt chiếc xe ra khỏi cửa cũng đã hơn chín giờ, quán cà phê chỉ cách nhà tôi khoảng 5,10 phút đi xe. Lần nào cần tập trung làm việc tôi cũng đến quán cà phê quen thuộc ấy và chui vào một góc nhỏ của quán.
Quán này đã gắn bó với tôi từ lâu, tôi biết đến nó do một lời giới thiệu của người anh cùng trường. Mang tiếng sống giữa trung tâm thành phố nhưng chắc chả bao giờ để ý được nơi phố cổ tấp nập người qua lại, có thể tồn tại một quán cà phê vừa ngon vừa rẻ cả chất lượng lẫn tình người như vậy. Không gian quán không quá rộng, vỏn vẹn 10 -15 m2, đủ để kê một chiếc tủ kính cùng hai chiếc bàn gỗ nhỏ, còn lại là những chiếc ghế nhựa đỏ, xanh trải dài trên vỉa hè bé xíu xiu đấy. Ấy vậy mà quán vẫn luôn đông đúc tấp nập. Mỗi khung giờ sẽ là một tập khách quen. Mỗi người một công việc, một đặc trưng riêng nhưng điều đặc biệt là vẫn đủ để cô chủ quán nhớ mặt, nhớ tên mỗi người khách ấy. Từ việc người ta thích uống gì, hay tập trung làm gì mỗi khi đến quán cho đến việc họ thích ngồi đâu. Cô đều nhớ hết. Chắc cũng vì sự thân thiện đáng mến của cô mà mọi thứ đều trở nên nhẹ nhàng, gần gũi đến lạ với mỗi một vị khách khi đặt chân đến nơi đây.
Như thường lệ, tôi chọn ngồi trên chiếc bàn gỗ nhỏ nơi tầng 2, vừa ít người, vừa yên tĩnh đủ để tập trung hoàn thành nốt công việc còn dang dở.
Hôm nay, trời cũng đang chuyển dần sang thu, gió mát rượi, vì thế mà tôi cũng muốn đổi vị một chút. Thay vì món đen đá màu đen ngòm, một chút bọt nâu kem nổ lách tách trên bề mặt, vài ba viên đá tan chảy tách rời cái crack va vào chiếc cốc thuỷ tinh nhỏ như mọi khi, nay tôi gọi một cốc cà phê sữa món đồ uống mà anh thích, vừa nghĩ lại vừa nhâm nhi cà phê và cười tủm tỉm một mình.
Hôm đó là một buổi sáng đẹp trời, thức dậy từ sáng sớm chuẩn bị đồ ăn trưa mang đi làm. Đôi mắt gấu trúc thâm quầng không giấu đi được vẻ mệt mỏi sau một đêm dài mất ngủ. Ngó cửa sổ, trời có vẻ đẹp chắc sẽ vớt vát lại chút. Nhưng ôi không, chỉ năm phút sau, tiếng mưa rào nặng hạt từng cơn. Có lẽ, ông trời cũng không ủng hộ mình rồi.
Lóc cóc đến chỗ làm trong một bộ dạng ướt dở, chiếc áo mưa trùm kín vẫn không che nổi chiếc gấu quần ướt sũng. Trời tạnh, nắng lên, không khí đã thoáng mát hơn, tôi chợt có ý định rủ anh chàng mới quen lang thang dạo phố Hà Nội.
Cuộc hẹn với anh ấy đã thành công, anh hơn tôi 4 tuổi, dân văn phòng và khá chững chạc. Sau một vài mối tình trước chủ động, tôi đã thấy chán dần, nhưng anh lại đem lại cho tôi một cảm giác khác lạ so với những anh chàng trước đó. Anh với tôi vẫn giữ mối quan hệ bạn bè bởi tôi chưa sẵn sàng, sợ làm anh khổ. Nhưng cái sự nhiệt tình và kiên trì của một người con trai trưởng thành khiến tôi không khỏi chú ý.
Trời tối hôm đó khá quang, không khí dịu hẳn so với những ngày trước, anh mặc một chiếc áo phông giản dị cùng chiếc quần bò Jean xanh và đôi giày thể thao. Waoo, nhìn anh khá cuốn hút, nhất là đôi kính cận khiến anh luôn toát lên người đàn ông đầy tri thức.
Buổi hôm đó, lặng im sau chiếc yên xe bon bon vòng quanh hồ Tây thơ mộng. Tôi im lặng lắng nghe những câu chuyện kể không đầu không đuôi của anh. Thỉnh thoảng đáp lại bằng vài ba câu hỏi, tôi với anh cứ yên bình như vậy đi hết vòng hồ. Những câu chuyện phiếm cùng những tràng cười vu vơ đã khiến tôi với anh gần với nhau hơn. Chúng tôi đã bắt đầu hẹn hò như thế đấy!
Mỗi một ngày trôi qua, tôi cảm nhận như tình yêu đang ngày càng một lớn dần.
- Anh bảo, ngày nào cũng muốn gặp em thôi.
- Gặp chi nhiều vậy???
- Ừ thì... hôn cái rồi về cũng được.
Chàng trai ấy đã khiến tôi thích ăn đồ ngọt dần dần như thế đấy. Con bé ngày nào thích uống thứ đồ đắng ngắt giờ muốn làm quen dần với những thứ ngọt ngào hơn. Bởi anh thích sự ngọt ngào, nên vị ngọt của môi em sẽ là điều anh thích nhất.
Tình yêu có đủ màu đủ vị, nhưng sẽ luôn là sự ham muốn về những thứ thuộc về người mình yêu...
Vậy nên... hôm nay tôi đã uống cà phê sữa đó.