STT buồn Trong tình yêu, hoặc là yêu cho trọn vẹn, hoặc là đừng yêu
Một kẻ từng bị tổn thương trong tình yêu đáng trân trọng hơn bất cứ ai.Em không nói càng không oán không phải do em chấp nhận nó,mà là vì em đang cảm nhận nó.Nếu anh là vì vui đùa,vậy thì đừng tìm em.Nếu anh vì vui đùa,em nhất định không để anh tìm được em.
Sự trong lành của nước không phải là vì nó không có tạp chất, mà bởi nó biết lắng đọng những tạp chất đó, sự thanh tịnh trong tâm hồn, không phải vì trong tim không có tạp niệm, mà bởi bản thân biết cách chấp nhận và từ bỏ.
Mỗi người có một cách sống riêng và cũng có thể một số người không chấp nhận cách sống của bạn. Bạn có thể thay đổi cách sống để đến vs họ hoặc giữ nguyên cách sống của chính bản thân mình.
Cuộc đời của mỗi người đều đã trải qua những điều sai, những điều đúng, làm những việc nên làm, không nên làm, tổn thương người không nên và làm bạn với những người không đáng. Cuộc đời mỗi người đều có những lần buông tay người đã từng nên giữ lại, ở bên người lòng không hướng ở đó, và rời đi khi nên ở lại…
Nhưng đó mới là cuộc đời. Chúng ta lựa chọn, và rồi chấp nhận, cố gắng sống thật tốt với lựa chọn của mình. Đúng hay là sai, đến cuối cùng đều là bài học, bài học của sự trưởng thành…
Hy vọng anh hãy hiểu rằng em thật sự đã đợi anh rất lâu, đợi cho đến lúc mất hết kiên nhẫn và dũng khí thì mới chấp nhận buông xuôi. Em không biết phải miêu tả như thế nào, suy cho cùng anh vẫn không hiểu, dù sao thích một người cũng không phải chuyện dễ dàng gì, tương lai sau này còn dài, chỉ là anh đã bỏ lỡ một người tốt như em rồi.
Mình không tin vào tình yêu sét đánh, bởi mình luôn chấp niệm, tình yêu là phải nước chảy đá mòn, phải bên nhau đủ dài để chấp nhận hết khiếm khuyết trong nhau, phải cùng lớn lên theo ngày ngày tháng tháng! Nhưng mình tin vào phút rung động đầu tiên, đó là tiền đề, là phút giây ta nguyện vì ai đó mà bắt đầu chấp nhận chông gai, để chờ đợi, và hi vọng…
Đôi khi bạn phải chấp nhận cách buồn một mình, mệt một mình, mọi thứ một mình.
Bởi vì trên đời này ai cũng dựa vào ai đó để sống thì người cuối cùng chống chịu là ai?
Hôm nay tôi mệt và tôi vẫn ổn khi một mình, giả sử không ổn thì tôi vẫn một mình.
Không yêu nữa cũng là một cách yêu. Nhè nhẹ rời xa, lẳng lặng theo dõi, cũng là yêu. Yêu đến đau thấu tâm can.
Là vì người, tôi chấp nhận, không oán hận cũng chả trách than.
Sáng mùa xuân năm ấy, tôi biết thêm được rằng, tuổi trẻ không phải lúc nào cũng vui tươi. Có những thứ mà chúng ta bắt buộc phải chấp nhận, chỉ bởi vì dù chúng ta có cố gắng thế nào đi nữa, đối phương cũng không muốn thoả hiệp…
Trong tình yêu, không bất kỳ một ai chấp nhận những sự mập mờ không rõ ràng từ đối phương, bạn có thể vô tâm, có thể lạnh nhạt nhưng tuyệt đối đừng mập mờ giữa những mối quan hệ ngoài xã hội và tình yêu của chính mình, bởi sự mập mờ đó không chỉ làm người yêu bạn tổn thương sâu sắc mà còn khiến tâm hồn bạn hoen úa bởi những lời nói dối mà chính bạn buộc phải tạo ra để che lấp cho những bí mật mà bạn không muốn ai biết được. Trong tình yêu, hoặc là yêu cho trọn vẹn, hoặc là đừng yêu.
Thực ra trên đời này có rất nhiều chuyện đến khi nhận ra thì đã quá muộn màng. Ví dụ nhu dành tình yêu của mình cho sai người, ví dụ như tin một người để rồi sau đó bị phản bội, ví dụ như lãng phí tháng năm bên một người, để rồi sau đó tay trắng bước đi cùng trái tim đã không còn nguyên vẹn…
Trên đời này thực ra có rất nhiều chuyện chỉ đến khi đi qua rồi chúng ta mới biết, ví dụ như năm tháng còn trẻ vì yêu một người mà lừa mình dối người, thì ra cuối cùng cũng chẳng đổi lại kết quả tốt đẹp gì.
Có rất nhiều người ngay từ lúc ban đầu trong lòng chúng ta đã biết không phù hợp nhưng lại vẫn cố chấp, để rồi cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu.
Ví dụ như ngay từ lúc ban đầu chúng ta đã nhìn thấy lời nói dối trong mắt một người, mà vẫn cười bỏ qua, tự tìm những lý do để phân trần cho người đó, thì đến cuối cùng chúng ta cũng chẳng thể nào chịu đựng được.
Yêu một người, không có nghĩa là lúc nào cũng có thể chấp nhận được quá khứ của người đó. Chúng ta đều có quá khứ, nhưng không phải ai cũng chấp nhận được ai.
Giá như lúc ban đầu chúng ta biết sẽ đi đến ngày hôm nay, thì có lẽ sẽ chẳng bắt đầu. Cố gắng nhiều đến thế, nhưng sau rồi vẫn là không đủ. Yêu, nhưng không phải là phù hợp để đi đến cuối con đường. Chúng ta ai từ bỏ ai, ai buông tay ai, rồi cũng đều trở về là người xa lạ.
Trong lòng chỉ còn cảmt thấy hụt hẫng mệt mỏi, bởi vì khi yêu, con người ta lại mong đợi nhiều đến thế. Lý tưởng hoá, tỉnh giấc mộng, vẫn không phải là người cầm tay mình đi đến cuối đời…
Lời kết: Đừng thất vọng làm gì, cuộc đời này đôi lúc phải chấp nhận, với một vài người, rằng không phải họ rất tệ, mà là bản thân mình đã trót quá tốt.