Status ý nghĩa Thương nhau là quyền riêng tư được bảo toàn tuyệt đối nhưng niềm tin cho nhau thì vẫn cứ đầy ắp
Người ta yêu nhau bắt đầu bằng thích nhau, chúng ta thương nhau cũng bắt đầu từ thích nhau. Người ta yêu nhau thì hẳn sẽ thương nhau nhưng không ai dám khẳng định người ta thương nhau thì sẽ yêu nhau cả. Thương là một phạm trù rộng lớn mà chả ai cắt nghĩa được vì sao có nó và nó nằm ở vị trí nào giữa thích và yêu, ở đầu hay ở cuối.
Ai đó từng nói rằng:" thương là quá độ của yêu ", vì yêu quá nên thành thương. Nhưng chúng ta không phải vậy. Chúng ta thương nhau đơn giản là thương thế thôi chẳng phải vì yêu nên mới thương.
Chúng ta chẳng nỡ làm nhau tổn thương,thậm chí cũng biết nên dừng ở đâu để không cãi vã, giận hờn. Chẳng phải vì ta biết nếu yêu nhau ta sẽ chẳng còn những ngày tháng đẹp như hiện tại, mà bởi chỉ thương thôi là đủ cho cả hai.
Là vì thương nhau nên chẳng cần phải hứa hẹn, chẳng cần ngày ngày gặp nhau cũng chẳng nhất thiết phải hỏi han mỗi ngày. Nhưng chắc rằng chỉ cần im lặng đủ lâu một trong hai ta sẽ lên tiếng, chẳng bận tâm ai là người nói trước, vì.....nỗi nhớ chưa bao giờ là của riêng ai cả.
Thương nhau là quyền riêng tư được bảo toàn tuyệt đối nhưng niềm tin cho nhau thì vẫn cứ đầy ắp. Thương nhau đủ nhiều người ta sẽ biết nỗ lực để mình ngày càng hoàn thiện hơn, là dù đối phương có nói..."nghĩ nhiều quá rồi đấy " hay ''ai mà quan tâm chứ "....thì vẫn mỉm cười. Thương là khi người ta đi chẳng thèm ra sân bay tiễn nhưng nghe người ta bảo sắp bay rồi thì vội cúp điện thoại sụt sùi....
- Status suy ngẫm Nhiều khi cuộc sống khiến bạn cảm thấy như thể chỉ có một mình bạn đứng dưới cơn mưa
Thương nhau là chẳng muốn làm đối phương lo lắng vậy nên chúng ta đều phải học cách để trưởng thành hơn. Và chẳng cần biết kết quả ra sao hay bất cứ lời hứa nào nhưng ta vẫn cứ lặng lẽ quan tâm nhau vì đơn giản thương là thương, có thế thôi!
Chúng ta còn trẻ, còn nồng nàn, còn nhiệt huyết, còn thương và còn hi vọng. Nhưng cuộc sống này thì đã già, đã chật hẹp và ích kỷ muôn phần. Chẳng ai có thể giữ trọn vẹn người họ thương đến vạn đời, vạn kiếp, không bằng hình thức nào đó, họ cũng buộc phải xa nhau, không phải vì hết thương nhau, mà vì là sự ích kỷ của cuộc sống này.
Đôi ba lần trải nghiệm sẽ cho ta cái gọi là "trưởng thành", nhưng cái đôi ba lần đó được bao lâu? Thân xác này già cỗi nhưng tâm hồn này vẫn trẻ, vậy ra bao lâu nữa thì mới chịu thôi thử thách cho mình?
Thương nhau là lẽ thiêng liêng, mà thử hỏi bao nhiêu kẻ trên đời này thương hết lòng hết dạ, đau đáu tìm nhau mà trọn vẹn được. Cái họ gánh là cái ta đang gánh, nhìn nhau qua khung màn hình chứ không thể ôm, thể giữ thật chặt nhau và gào thét nỗi niềm cùng nhau. Là sự tuyệt vọng vô hình đằng sau bao lời dỗ dành chịu đựng.
Có phải chăng sự phũ phàng của đời này là chẳng còn muốn tạo ra sự viên mãn thật lòng với những kẻ cố hoài tìm kiếm, càng ngỡ của mình rồi thì nó chẳng phải của mình, cứ ngỡ không phải của mình thì lại cố tìm đến mình.
Giữa ngàn cái khổ đau, thèm trở về ôm nhau, nói bao lời trải lòng, ngủ thiếp đi trong cơn mỏi mệt của số phận, rồi ngày qua ngày cứ vậy mà trân trọng lẫn nhau như thể ta là một, là duy nhất, là không tách rời được nhau.
Em từng rất sợ, rất sợ một ngày nào đó anh sẽ rời xa em, và bảo với em rằng: " Chúng mình không hợp nhau, sẽ không có một kết thúc đẹp." Em sợ tình cảm chúng ta chỉ là nhất thời, và không chắc chắn.
Và cứ thế mối tình chúng ta cũng đã trải qua những giai đoạn thăng trầm của tuổi trẻ, có những lúc em nghĩ bản thân mình sẽ không còn có thể chung đường với anh được nữa thì anh vẫn đứng đó vẫn mỉm cười: " Em có thể bước đi một mình, nhưng khi nào mệt hãy quay lại đằng sau, anh vẫn luôn ở đây chờ em, và cho em dựa dẫm.
Thế ấy vậy mà cuối cùng, khi vượt qua được mọi thứ thì chúng ta lại dễ dàng buông tay nhau đến thế, chỉ một hành động, một lời nói vậy mà chúng ta lại rẽ sang hai hướng khác nhau, hướng mà không có sự hiện diện của một trong hai người cùng nhau sánh bước.
Em không trách anh tại sao lại bỏ em lại một mình, bởi khi chúng ta đã có những câu chuyện riêng mà không thể cho đối phương hiểu được, thì khi đó sự thấu hiểu không còn tồn tại, cũng chính là lúc chúng ta phải chấp nhận sự chia ly, sự giải thoát cho người bên cạnh.
Xem như hết duyên hết nợ nên chỉ có thể đi cùng nhau tới đây thôi, cũng không cần thù hận nhau, dù gì cũng đã là người từng thương, đã từng đi qua nhau một lần, thì hà cớ gì không thể mỉm cười khi gặp lại nhau đúng không anh? Bởi tình yêu chính là một hình tròn, và khi đi hết vòng tròn ấy chính là lúc em và anh trở lại nơi bắt đầu, khi chúng ta chính là hai người lạ không hơn không kém.
Thanh xuân của em vì có một người bước vào mà trở nên thật tươi đẹp, em sẽ cất riêng mọi thứ về anh một cách trân trọng và nâng niu ở một góc khuất của trái tim mình. Để sau này em sẽ tự hào với chính bản thân mình đã dành cả tuổi trẻ, dốc cạn thanh xuân để yêu anh.
Thương nhau tử tế là cách giản đơn, không cầu kỳ phức tạp như bao người vẫn nghĩ, cách tử tế đối xử với nhau như bạn, như người tình, như người yêu, như cô vợ/anh chồng, như người thân quen và như một cá thể tồn tại song song với tâm hồn mình trong cùng một thể xác. Chúng ta đã thương nhau trong cái tử tế giữa cuộc sống chẳng có nỗi một cái đàng hoàng trân trọng.
Lời kết: Rốt cuộc ra không cần danh phận, không cần cạnh bên, ta vẫn có thể "thương thầm lặng" và đủ đầy. Ta thật cao quý! Rồi chúng ta buộc phải có ngã rẽ, anh bước tiếp, em rẽ sang một đường thẳng song song. Là cùng nhau đồng hành ở hai khoảng trời khác nhau, em thấy trong mắt ta là sự kỳ vọng. Nắng hôm nay chói chang, niềm tin nung nấu cũng chói chang như thế! Thương anh, những ngày đầu hè nắng nhiều và mưa cũng ướt át!