Status hay viết cho những cô gái đang trưởng thành
Nhiều người thường nói ai đó ngông cuồng và dại dột khi lựa chọn lối đi cho riêng mình, không có người nâng đỡ, không có người dọn sẵn con đường đi tới. Nhưng cuộc đời của con người luôn có điểm khởi đầu và điểm kết thúc giống nhau, vậy nên có nên không khi chúng ta đi theo một đường thẳng, không chút gồ ghề, không leo trèo qua những khó khăn, chông gai trong suốt chặng đường đó. Không ai nói trước được điều gì, vậy nên đừng ép mình trong những giới hạn để thấy mình bé nhỏ.
Hãy lựa chọn con đường riêng của mình nếu bạn có thể và hãy cố gắng để đi hết con đường mà bạn đang đi. Chúng ta sống để hoàn thành đường đua của cuộc đời chứ không phải sống để bắt đầu cuộc đua đó. Bất kỳ ai cũng có thể “khởi động” nhưng mấy ai “tăng tốc” để “về đích” như họ mong đợi.
Những khoảnh khắc đã qua đều quý giá, đều đáng để trân trọng, nhưng hãy ngẩng đầu lên và nhìn về phía trước, nơi có bầu trời xanh vẫn rực rỡ trên cao dù trong lòng mình còn giông bão.
Nỗi cô đơn của những ngày tháng này chỉ như một thứ gia vị ngọt ngào, dạy ta biết yêu mình nhiều hơn, biết sống cho những ngày mai sẽ còn xanh hơn màu trời.
Và điều cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, chúng mình chớ nên quên: “Đừng nhớ về quá khứ ngay cả khi nó đẹp như một cánh hoa hồng".
Em giữ trong lòng một người nhiều năm, người ấy đi đâu tâm em cũng dõi theo, thế nhưng em mãi chỉ như cái bóng lẳng lặng thế thôi. Người ta không biết.
Em giữ trong lòng một mơ ước, về một nghề em vẫn thường khát khao thật lâu, thế nhưng em chỉ để nguyên mơ ước đó ở trong óc thôi, không hề nói ra. Chẳng ai biết cả.
Em giữ trong nghĩ suy nhiều điều trăn trở, nhưng em lặng im. Thế là mọi người nghĩ em vô tâm, có phải đâu, người ta không hiểu.
Em giữ cho mình nhiều niềm yêu thích, thế nhưng em nào có bộc lộ rằng em thích cái này, ghét cái kia. Rồi người khác cho em những thứ họ thích họ yêu, đó đâu phải điều em mong em muốn.
Những cô gái tội nghiệp của tôi ơi, hãy đừng biến mình thành con người khác chỉ để làm hài lòng đối phương. Sẽ mãi mãi chẳng có sự hài lòng nào cả nếu anh ta không yêu thương chính con người thực sự của bạn. Chẳng phải anh ta đã phải lòng với bạn vào phút giây bạn là chính mình sao?
Không cần bận tâm quá nhiều đến tương lai, hãy sống thật hạnh phúc cho phút giây hiện tại. Tồn tại trên thế giới này đã là một điều diệu kỳ, đừng biến cuộc sống của mình trở nên vô nghĩa chỉ vì một ai đó đã ra đi. Cũng đừng cố chấp ở lại trong mối quan hệ khiến bản thân héo mòn và hư hao thêm nhiều nữa.
Buồn chán quá thì đi du lịch. Không có ai đi cùng thì hãy tự đi một mình, đó là một trải nghiệm đáng giá mà sau này chắc chắn bạn sẽ hối tiếc nếu chưa bao giờ trải qua. “Đôi lúc cách duy nhất để trí não và trái tim trở nên tĩnh lặng là đôi chân phải bận rộn”. Hãy tin rằng bản thân mình có thể đưa mình đến những nơi đẹp đẽ.
Em có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi thấy ánh mắt ấy, dù hờn dỗi, những lời trách cứ vẫn là không thể thốt ra. Lại ôm khư khư, để rồi tình yêu dần dần im lìm hơn, thay vào đó là đối phương phải suy đoán về những điều em nghĩ. Người ta đâu phải chuyên gia tâm lí, sẽ chẳng bao giờ có thể chạm tới tâm sự của em đâu.
Em có những âu sầu, có điều em cất vào đáy lòng, trưng ra ngoài nụ cười kiêu hãnh. Thế là, người khác nhìn vào thấy em luôn mạnh mẽ, nghĩ rằng em sẽ không thể nào rơi nước mắt đâu. Những vết thương họ vô ý để lại càng sâu, nhưng họ vô tâm cho rằng em sẽ không đau, không khóc. Cứ thế, tổn thương càng lớn, chỉ em là biết nó cứ toạc ra.
Em và những câu chuyện của mình lẳng lặng bên nhau, em muốn giữ chúng trong tâm, bởi em nghĩ rằng có một vài chuyện không thể nói ra, vì một khi nói ra, chẳng ai là người vui vẻ cả.
Em cứ như thế, cho đến khi mọi người đi mất. Họ sợ phải nhìn thấy sự bình thản trên gương mặt em. Họ ghét phải đoán em đang nghĩ gì, rồi e dè lo em mất vui, rồi lại nghĩ, dù có không vui, chắc chắn là em vẫn sẽ lặng im như thế.
Em à, đừng như thế! Nếu em ghét ăn kem vị dừa, hãy nói rằng em không thích nó, đừng qua loa bằng hai từ “cũng được”, ai sẽ biết sở thích của em đây? Nếu em giữ trong lòng một điều thật lâu, gặp dịp hãy nói đi, có rất nhiều điều ngẫu nhiên sẽ xảy ra khi em biết nói ra đúng lúc.
Và, những gì em giữ vì sợ sẽ mất đi mối quan hệ thân quen nhất, dường như chẳng có tác dụng hàn gắn đâu, ngược lại càng làm sâu thêm những tổn thương, rạn vỡ. Tại sao phải giấu khi em không hài lòng về ai đó, sau đó lại nghĩ họ chẳng tốt chút nào? Em luôn không nói, rồi em có thói quen kìm nén hết, trong lòng lại nghĩ bản thân luôn là người phải níu giữ các mối quan hệ, dần dà, ai cũng chán nản rồi bỏ đi, thẳng thắn mới là cách kéo gần cự ly tốt nhất.
Rồi, những người mà em thích, em chỉ đứng nhìn họ vậy thôi. Em nói rằng em đau, nhưng có thể khác sao, nỗi đau này là do em chọn. Không nói, là phải lẳng lặng như thế, cứ vậy như chiếc bóng sau lưng. Có lựa chọn khác nhưng em dửng dưng, em muốn giấu tình cảm của bản thân, vậy thì đừng oán thán.
Không có điều gì là tự nhiên xảy đến, bao gồm cả việc chọn ngọt – đắng trên đường đời.
Có những chuyện nhất định phải nói ra, nếu không vĩnh viễn đừng mong ai biết được, cho nên, hãy tự nói ra câu chuyện của em, sẽ có người tình nguyện lắng nghe. Nếu không bước lên, em sẽ vẫn ở chỗ cũ thôi, nhưng sẽ chẳng bao giờ đến đích kia - những điều giản đơn nhưng phải biết đuổi theo nắm lấy.
Lời kết: Hãy mạnh dạn đi lối đi của riêng mình, dẫu sẽ gặp rất nhiều bước chân nhọc nhằn và khập khiễng nhưng chắc rằng đó là lối đi mang lại cho bạn nhiều cảm hứng sống nhất. Bởi sống theo cách mà chúng ta mong muốn luôn mang lại cảm giác thỏa mãn và tự hào. Bạn đừng ngần ngại trước những khó khăn nhé, hãy bước vững vàng trên những lối đi riêng.