Status hay tuổi 21 tặng tôi những khoảng trống chơi vơi
21- Những chuyện ta trải qua đủ nhiều để thấy rằng cuộc sống này quá đáng sợ quá khắc nghiệt và không trải thảm hồng cho bất kỳ ai cũng chẳng dành sự ưu tiên cho bất cứ người nào. Để ta nhận ra rằng nếu không tự thương mình sẽ chẳng có ai thương ta cả".
21 - Ở cái tuổi suy nghĩ chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng cũng chẳng còn là của đứa trẻ. Nếu có một thước đo để biết mình đang ở đâu, ở điểm nào thì 21 chính là đang ở lưng chừng - Lưng chừng tuổi trẻ, lưng chừng của nỗi cô đơn, lưng chừng của nỗi buồn, và lưng chưng thậm chí cả trong suy nghĩ.
21 - Ta mang trên mình vỏ bọc người lớn bên trong lại là tâm hồn của một đứa trẻ. Ta sợ yêu, sợ tổn thương, sợ đau, sợ cả những thứ tưởng chừng như đơn giản nhất đó chính là tin tưởng người khác.
21- Những chuyện ta trải qua đủ nhiều để thấy rằng cuộc sống này quá đáng sợ quá khắc nghiệt và không trải thảm hồng cho bất kỳ ai cũng chẳng dành sự ưu tiên cho bất cứ người nào. Để ta nhận ra rằng nếu không tự thương lấy mình sẽ chẳng có ai thương ta cả. Ngoài bố mẹ ra, chẳng có ai thương ta vô điều kiện và không có mục đích. Để rồi dần dà ta bắt đầu học cách yêu lấy mình và biết cách quan tâm đến mọi người khác. Biết điều gì cần nói, điều gì giữ lại. Biết cách phải làm sao dung hòa được mọi thứ. Biết cách điều hòa các mối quan hệ theo ý mình muốn. Biết thích, yêu ghét và giận một cách rõ ràng, rành mạch.
Độ tuổi 21 được coi là độ tuổi đẹp nhất thì ta lại bắt đầu phải đối mặt với nhiều quá thử thách - Chuẩn bị thất nghiệp, thất học. Đã bắt đầu nghĩ phải kiếm tiền. Cũng phải đối mặt với gia đình, công việc, học hành, tình yêu, tình bạn ở tuổi 21. Đôi khi chẳng biết mình nên đi đâu, về đâu và quan trọng là phải làm gì?
Nhất là ở cái tuổi này- ta bỗng thấy mình đủ trưởng thành để hiểu rằng cám dỗ thật đáng sợ. Đáng sợ đến mức mình không dám nghĩ. Cũng chẳng dám đối diện. Nhưng làm sao? Khi ta quá nhỏ bé. Còn cám dỗ thì quá lớn. Nó luôn ẩn thân xung quanh mình. Bất chợt xuất hiện làm bản thân trở mình không kịp. Đấy chính là lúc chênh vênh ập đến. Ta xoay quanh với hàng vạn câu hỏi:"Nên làm gì? Nên đi đâu? Đâu mới là thứ ta muốn? Đâu mới là con đường ta nên đi? Thậm chí là nghĩ đến tương lai của ta sẽ đi về đâu?"
Bất giấc thấy mình chơ vơ giữa một khoảng không vô định. Ngay cả một chút ánh sáng le lói ta cũng không thể nhìn thấy. Hoang mang đến cùng cực.
Tuổi 21 - dặn lòng sẽ yêu bằng lý trí nhiều hơn con tim. Nhưng khi đã yêu lại yêu bằng cả trái tim mình. Bất chấp cả thương tổn. 21 - có khi lại bướng bỉnh lao vào nó như một con thiêu thân. Chỉ biết cho đi mà chưa từng mong nhận lại. Cũng có khi ích kỷ chỉ muốn giữ người ta cho riêng mình. Bất cứ ai cũng đừng mong chạm tới. Sự ích kỷ cộng với suy nghĩ chưa trưởng thành làm nên tình yêu của ta tuổi 21. Nhiệt huyết nhưng lại đầy lý trí.
Nhưng...
Có một điều mà bất cứ ai khi đi qua tuổi 21 đều không thể phủ nhận. Cho dù ở tuổi 21 ta chơ vơ ra sao? Chông chênh như thế nào? Thì nó vẫn là một trong những độ tuổi đẹp nhất trong đời. Bởi vì, ta còn thời gian để đi đây đi đó. Còn thời gian để buồn. Còn thời gian để mong tim mình bé lại, còn thời gian để hy vọng bản thân thôi trưởng thành. Còn thời gian để ích kỷ nghĩ cho bản thân. Nhưng qua rồi tuổi 21 ta dễ thấy rằng cuộc sống còn có nhiều thứ đáng sợ hơn phải đối mặt. Đáng sợ "gần" nhất đó chính là - Thất nghiệp.
21 tuổi, cô đơn từng ngày, làm bạn với mấy cuốn giáo trình khô khan, vài bộ phim đang sốt xình xịch, và cả mạng xã hội. Ngày nào cũng lủi thủi mọi thứ một mình, cũng có lúc chạnh lòng lắm, vì xung quanh bạn bè ai cũng có một bàn tay siết chặt.
21 tuổi, không có một bảng điểm đẹp như mơ, chỉ là vừa đủ dùng. Cũng không có cái tham vọng như những bạn cùng khóa, tập đoàn A hay thành lập công ty B,… Tương lai thật sự cứ chồng chềnh trên đôi bàn tay nhỏ bé theo những năm tháng dần đang qua hết của thời sinh viên. Thật ra mình muốn trở thành ai?
21 tuổi ấy, thật khó để nói rằng, mọi thứ có thể bền chặt ở thời điểm này cho đến mai sau, bởi bản thân không đủ chín chắn để bỗng dưng muốn một cái gì đó thật nổi loạn, một cái gì đó thật tùy hứng. Nhưng mà đôi lúc lại đủ trưởng thành để muốn một cái gì đó thật chắc chắn, một cái gì đó dài lâu.
Trải qua một vài mối tình. Và trong đó có cả mối tình đơn phương, cả hai phương. Và cũng chứng kiến một vài người khác theo đuổi mình. Nhưng lại chấp nhận cái cô đơn cố chấp mà phũ phàng dứt bỏ những mối tình tẻ nhạt ấy.
21 tuổi, chông chênh bởi những cuộc gặp mặt và những buổi chia tay.
21 tuổi, gặp gỡ nhiều người trong những chuyến đi. Có khi là vài ngày, vài tuần và cả vài tháng. Gọi đó là những cuộc gặp mặt chớp nhoáng.
21 tuổi, bỗng một hôm, dậy sớm hơn thường lệ, tự pha một cốc cà phê nóng, bắc ghế ra ban công ngồi nhấm nháp, thấy thảnh thơi lạ lùng.
Lời kết: Rõ ràng ở cái tuổi này rất nhạy cảm. Chỉ một chiếc lá rơi cũng làm ta băn khoăn suy nghĩ nguyên một ngày. Chỉ một chút chuyện chẳng liên quan gì đến mình cũng có thể khiến ta buồn rồi ngẩn ngơ. Chỉ một tý chuyện nhỏ nhặt ta lại bắt đầu cảm thấy giống như cả thế giới đang đối nghịch lại bản thân. Chỉ một câu thoại trong phim hay một câu nói trong truyện cũng làm mắt ta bỗng nhiên cay sè. Cũng có khi lại chỉ vì một câu nói của ai kia thôi cũng làm ta trằn trọc cả một đêm không ngủ. Tất cả đó - chính là nỗi niềm của tuổi 21.