Status chia tay Một người rất thương em đã bỏ đi rồi
Mình buông tay nhau thật nhẹ trong một chiều thu Hà Nội buồn đến nao lòng… Lang thang một mình nơi hè phố, em nhận ra không có anh sánh bước cùng, khung cảnh nơi đây có vài phần khác lạ quá.
Lá vàng rơi trải thảm trên từng con đường, hè phố nhỏ. Tiếng lá khô vụn vỡ dưới bàn chân dòng người hối hả ngược xuôi, tiếng lá khô xào xạc dưới những nhát chổi của cô lao công… Phải chăng đây là thanh âm của mùa thu? Gió heo mây ùa về, trời đất hanh khô và nắng thu dường như chẳng còn đủ sức nhuộm lên những con phố màu vàng óng ả ngày nào. Hà Nội luôn mang một nét buồn thương lãng đãng vào những ngày này, nhưng lòng em chắc còn buồn thương hơn Hà Nội.Bởi một người từng rất thương em, rất thương Hà Nội đã bỏ đi rồi.
Ngày xưa ấy đã có người từng hỏi “anh hiện tại không có gì hết, hai bàn tay trắng nhưng anh biết mình phải bắt đầu từ đâu. Có lẽ sẽ gian khổ, nhưng anh hi vọng em sẽ là động lực cuả anh. Em có thể ở bên anh không?”.…Có chứ, em đã từng sẵn sàng nắm lấy bàn tay ấy, xác định dù gian khổ vẫn muốn cố gắng một lần…Nhưng có lẽ một số thứ chỉ hiện diện lúc nhất thời mà thôi…
Em gặp anh biết bao nhiêu lần trong giấc mơ của mình…vẫn yên lặng như vậy, nhìn ngắm anh. Vẫn yên lặng như vậy, trong ánh đèn của thành phố về đêm, trong một căn phòng ánh đèn le lói ôm lấy anh trong đêm mùa hè…vẫn giọng nói, vẫn nụ cười, ánh mắt ấy, gọi tên em…
Em nói…rời xa anh em sẽ nhớ được anh trong bao lâu? Vậy mà một mùa nữa lại sắp đi qua. Nỗi nhớ vẫn ở đó, em vẫn không dám bước đi trên con phố đó, không dám nhìn lại, nhưng lại không tự chủ được mà nghĩ về anh.
Em nói, trên đời này em đã trải qua rất nhiều, sợ nhất là bị bỏ rơi một lần nữa. Khóc cũng đã nhiều, mà đổ vỡ cũng đã thấy nhiều, thế nên khi yêu một người, em sẽ không bao giờ phản bội người đó. Nhưng em còn dám tin ai, dám yêu ai nữa đây?
Hai đầu thành phố, gần một trăm cây số, anh không muốn tìm đến, em không thể tìm đến, cho dù chúng ta có giống nhau đến mức nào, thì cũng chẳng thể đi tới đâu. Vấn đề duy nhất của anh, là anh không yêu em. Còn vấn đề duy nhất của em, lại là vì một người không yêu mình mà một lần duy nhất muốn liều…
Em không khóc. Trong khoảnh khắc anh buông lời chia tay ấy em chỉ nhìn anh mà lặng lẽ, nở một nụ cười đầy gượng gạo rồi dõi mắt theo bóng lưng quen thuộc ấy khuất dần dưới bóng hoàng hôn đang đổ xuống. Không phải em không muốn khóc mà em chỉ đang cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
Vào khoảnh khắc cuối cùng ấy, em muốn người đó nhớ đến em về sau này rằng: Cô gái anh từng thương mạnh mẽ và xinh đẹp như thế nào. Để mỗi lần nhớ về em, người đó không cần cảm thấy có lỗi hay ngại ngùng. Chỉ nhớ về em với nụ cười trong sáng, đáng yêu. Nhớ về em về những ngày mình còn tay đan tay dạo qua bao con phố. Nhớ về ngày trên chiếc xe cub ấy, sau tay lái của anh là một vòng tay ôm chặt từ em, là em nghêu ngao hát vang suốt dọc đường về.
Những ngày đợi nhau tan học, những ngày chocolate, bánh gấu luôn được đặt âm thầm đâu đó. Những ngày theo chân ai ra sân bóng rổ ngồi xem; cuống quýt đón đưa ai đi học mỗi ngày. Và nếu có lúc nào đó em yếu lòng, bờ vai anh luôn là điểm tựa để em bật khóc. Những ngày đã trôi về nơi rất xa, về miền mà người ta vẫn hay đặt cho nó hai chữ: Ký ức.
Người ta thường nói "Chàng trai mà các em yêu năm 17 tuổi chính là người các em yêu nhất cuộc đời này. Nhưng em à, chàng trai 17 tuổi năm đó đi cùng em sẽ không thể cùng em đi hết cuộc đời này.” hóa ra là thật. Chúng ta bên nhau vào những ngày nông nổi nhất, trao cho nhau những cảm xúc chân thật nhất, non nớt nhất nhưng rồi lại chẳng thể cùng nhau bước tiếp vào những ngày trái tim đã đủ lớn.
Giờ chỉ còn em ở lại Hà Nội. Những ngày tâm can như bị cào xé này ai sẽ bên em chở che như ngày trước? Lần đầu tiên em hiểu nỗi nhớ đến đau lòng là như thế nào. Lần đầu tiên em phải học cách tự mình đứng lên sau khi bị bỏ lại. Em không trách anh, em tin vào duyên số.
Và khi người ta phải xa nhau, có lẽ, duyên đã hết; lòng người là thứ không thể ép buộc vì vậy em không níu kéo. Rồi vào một thời điểm nào đấy trong cuộc đời này, nhất định, em sẽ lại tìm được một người yêu em, một người khiến em rung động một lần nữa. Em cũng tin vào cái gọi là cơ hội.
Ngày xưa ấy đã từng có người dành rất nhìều thời gian để chuẩn bị cho cuộc hẹn đầu, bước đến trước em áo sơ mi quần chỉnh tề, còn em vẫn chỉ tóc rối váy hè bật cười trước sự nghiêm trọng của anh…
Ngày xưa ấy đã từng có người tôn trọng và yêu thương em rất thật lòng, sẽ hôn lên tóc em thật nhẹ và ôm em thật chặt…Giữ gìn nụ hôn đầu cho một giây phút xứng đáng hơn…
Anh nói…khi trái tim một người bị tổn thương không chỉ một lần rồi, thì nó sẽ chai sạn. Không dám tin, không dám yêu, cũng không đủ dũng cảm để bắt đầu một lần nữa. Nếu như mình đã từng tin, đã từng yêu, trao đi và nhận lại sự phản bội, thì trên đời này còn có ai yêu lấy mình nữa đây?
Và rồi anh nói sau này em sẽ tìm được một người hơn anh, một người sẽ yêu em, chấp nhận em, và anh…không phải là người đó…
Và rồi em nói em biết trước mọi chuyện sẽ không đi đến đâu, nhưng em biết lần này đây nếu như em không tranh đấu cho tình yêu của mình thì em sẽ hối hận, bởi vì anh là anh, mà em, cũng chỉ yêu anh…
Lời kết: Sau đó chúng ta đường ai nấy di, năm tháng đi qua không gặp lại. Em không quên được, còn anh thì sao? Chúng ta vẫn dưới một bầu trời, chung một thành phố, nhưng không gặp lại nhau, là chuyện cả đời này. Chúng ta cũng không thể quay trở lại đêm hè năm ấy, em ôm lấy anh, anh khóc, trên đời này còn ai vạch vết thương của chúng ta như vậy?