Ly cà phê và những tâm sự, nỗi niềm cất kín trong tim
Cà phê không chỉ là một loại đồ uống; nó là thứ gì đó đang xảy ra. Không phải mốt thời thượng, mà giống như một sự kiện, một nơi để đến, nhưng không giống như một địa điểm, mà giống như nơi nào đó bên trong bản thân. Nó cho bạn thời gian, nhưng không phải thực sự là giờ và phút, mà một cơ hội để làm chính mình, và uống cốc thứ hai.
Cà phê không sặc sỡ để gây sự chú ý, không ngọt ngào để “xu nịnh cảm xúc”, mà nó tồn tại để mang lại cho chúng ta một kho tàng cần khám phá, một người dẫn lối để đi đến sự thanh tịnh.
Nhiều người, không chịu được vị đắng của cà phê nên thường bỏ đường hoặc sữa cho bớt đắng. Tôi không cho đường hay sữa vào cà phê bởi tôi biết: phải nếm trải qua cay đắng mới cảm nhận được ngọt ngào đến lịm người. Cho dù vẫn tiếp tục phải uống cà phê đắng nhưng tôi vẫn không nản lòng vì dư vị ngọt ngào của nó.
Muốn nếm vị cà phê phải chờ đợi pha chế, đó là nét tinh hoa được chắt chiu lại mỗi giây sống chậm với cuộc đời.
Cà phê là thứ gắn kết tinh thần mạnh mẽ nhất xuất hiện từ góc khuất vỉa hè cho đến những quán sang trọng. Tuy giống nhau về vị giác nhưng khác nhau bởi tâm hồn.
Cà phê đã trở thành một món ngon dành cho tâm hồn mỗi người, người tìm đến cà phê khi có những tâm sự, trăn trở, người tìm đến cà phê như tìm một nguồn cảm hứng sáng tạo trong công việc, người tìm đến cà phê đơn giản như một cách thưởng thức cuộc sống!
Cà phê đen, cà phê đắng… cà phê trong mắt nhiều người vẫn còn đó gợi lên nét hoài nghi về sự quyến rũ, và mối phân vân tự vấn sức hút mãnh liệt ấy có được từ nơi nao. Cuộc đời cũng là màu đen điểm thêm bao nhiêu là vị chua chát mặn đắng đến tê tái cõi lòng… thử hỏi tìm đâu màu hồng như bao người vẫn nghĩ và vị ngọt ngào biết nơi nào mới tìm được chút dư hương.
Một tách cà phê uống vào buổi sáng mang lại sự hưng phấn tuyệt vời mà không một tách cà phê nào khác dù là buổi chiều hay buổi tối có thể tạo ra được.
Cà phê không phải là thú thanh thản như trà, càng không mạnh mẽ bạo liệt như rượu. Người thưởng thức nhẹ nhàng cho rằng cà phê là gạch nối giữa niềm vui và nỗi buồn. Với ai đang muộn phiền, cà phê càng day dứt như một bản nhạc có nhiều dấu lặng. Còn những kẻ môn đồ của giáo phái cà phê thì cho đó là người đàn bà mang bùa ngải trong mình…
Mỗi lần về lại chốn cũ, nơi mà con người khác đi nhưng vị của tách cà phê đen vẫn không thay đổi. Nó làm tôi trẻ lại lần nữa để hồi ức lại một quá khứ đau buồn.
Cà phê nhìn vào thấy đen, nghiêng tách thấy sóng sánh nâu đỏ. Cùng nguyên tố nhưng không bao giờ cô độc, đó là sức mạnh của cà phê.
Một ly cà phê ngon là phải vừa ngọt vừa đắng. Một tình yêu lý tưởng là một tình yêu vừa ngọt ngào, vừa đắng cay.
Tình yêu như ly cà phê không đường, trải qua bao nhiêu vị đắng của chông gai rồi sẽ trở về với vị ngọt đến lịm người.
Trong màu đen của cà phê tinh ý sẽ thấy được nét sóng sánh của màu nâu đỏ, sau vị đắng ngắm lòng là dư vị ngòn ngọt lạ kì của vị hương. Nhìn đừoi qua lăng kính phân kì sẽ thấy ngỡ ngàng sự hòa quyện của một tập hợp bao nhiêu là màu sắc, thoang thoảng trong kí ức bao trùm cả không gian những mùi vị của yêu thương.
Cà phê chỉ có một màu đen quen thuộc nhưng tùy tâm trạng của mỗi người mà quyết định ngọt hay đắng.
Bản thân vô dụng cách mấy cũng khiến tôi vui lòng, chỉ vì tôi chưa cố gắng đấy thôi nhưng ít ra bàn tay tôi cũng tạo nên ly cà phê tuyệt vời.
Cà phê uống nóng hoặc lạnh chứ không uống nguội bao giờ, cũng như cuộc sống luôn có khát khao hoặc thất bại chứ không thể im lìm mà bỏ qua mất nhiều cơ hội.
Phút tĩnh lặng bên ly cà phê, không gian dường như tách biệt với cái xô bồ, hối hả ngoài kia. Gợi những suy nghĩ miên man về mình, về đời.
Người ta vẫn nói, uống cà phê không phải chỉ là thưởng thức một thứ ăn chơi, uống cà phê dần dần đã trở thành một nét văn hóa, để đẩy đưa câu chuyện, để lùi xa những phân cấp, để giải tỏa những muộn phiền và để tìm về những ký ức.
Cuộc sống cũng giống như một ly café. Bạn ngồi bên cửa sổ, nhấc tách café lên… nhấp một ngụm… và chợt nhận ra rằng ly cafe chưa có đường. Rồi bởi vì ngại đứng dậy để lấy đường, bạn ngồi đó và uống ly café đắng. Khi ly café đã cạn, bạn mới phát hiện ra rằng đường đã không tan ra và dính ở đáy ly… Chúng ta mất quá nhiều thời gian để băn khoăn tại sao cuộc đời lại quá ảm đạm, nhạt nhẽo…, và tốn rất nhiều thời gian đi tìm kiếm sự ngọt ngào trong khi ta chỉ cần khuấy lên…
Trong tiết trời cuối thu dịu mát, se se lạnh như thế này được ngồi cạnh một quán nhỏ, khẽ nhấp ngụm cà phê để vị đắng của thức hạt có mùi hương quyến rũ hòa trộn trong vị ngọt ngào thơm lừng của sữa như thấy lòng mình bớt chênh vênh thì thật tuyệt.
Kết luận: Ly cà phê cũng giống như hương vị cuộc sống vậy. Ta tìm trong đó một chút tỉnh táo, một chút lãng du nghênh ngang ngồi lại bất động giữa phố thị cứ vồn vã trôi đi, tìm giây phút lặng yên cạnh ai đó, cái thở dài trước ngày cứ trôi qua hay một nỗi nhớ ngọt đắng vơi đầy. Như vậy thôi, cũng đủ cuộc sống ta đa màu.