Hãy bình giảng đoạn thơ sau đây trong bài Tiếng hát con tàu của Chế Lan Viên: "Nhớ bản sương giăng, nhớ đèo mây phủ...Tình yêu làm đất lạ hóa quê hương"

Tiếng hát con tàu là khúc hát say mê rạo rực của một tâm hồn đã thoát khỏi cái khung chật hẹp của một cái tôi nhỏ bé để ra với chân trời rộng lớn của nhân dân, đất nước.

    Đề bài

    Hãy bình giảng đoạn thơ sau đây trong bài Tiếng hát con tàu của Chế Lan Viên:

                                                   Nhớ bản sương giăng, nhớ đèo mây phủ

                                                   Nơi nào qua, lòng lại chẳng yêu thương?

                                                   Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở Khi ta đi, đất đã hóa tâm hồn!

                                                   Anh bỗng nhớ em như đông về nhớ rét

                                                   Tình yêu ta như cánh kiến hoa vàng

                                                   Như xuân đến chim rừng lông trở biếc

                                                   Tình yêu làm đất lạ hóa quê hương.

    (Tiếng hát con tàu - Chế Lan Viên)

    Lời giải chi tiết

            Sự ra đời của bài thơ Tiếng hát con tàu gắn liền với một sự kiện kinh tế - xã hội lúc bấy giờ. Vào năm 1958 là năm có phong trào vận động thanh niên miền xuôi lên mở mang kinh tế, văn hóa ở miền núi. Phong trào này được sự ủng hộ nhiệt tình của đông đảo các từng lớp nhân dân... Bài thơ Tiếng hát con tàu của Chế Lan Viên ra đời trong không khí sôi nổi ấy. Những sự kiện đó chỉ là một gợi ý, là điểm xuất phát để Chế Lan Viên thể hiện khát vọng được về với nhân dân, về với cuộc sống rộng lớn, đồng thời cũng là trở về với ngọn nguồn của nghệ thuật.

            Tiếng hát con tàu là khúc hát say mê rạo rực của một tâm hồn đã thoát khỏi cái khung chật hẹp của một cái tôi nhỏ bé để ra với chân trời rộng lớn của nhân dân, đất nước. Trong niềm vui mới, hồn thơ của Chế Lan Viên như hóa thành con tàu tâm tưởng, hăm hở trong hành trình về với nhân dân, về với cuộc sống rộng lớn. Nhưng về với nhân dân cũng là về với lòng mình, làm giàu thêm tâm hồn mình; từ đó nhà thơ đã đi đến sự khẳng định Tâm hồn ta là Tây Bắc chứ còn đâu. Cả phần hai - cũng là phần chủ yếu của bài thơ - dùng cho việc tái hiện hình ảnh nhân dân và gợi lên kỉ niệm đẹp, sâu nặng tình nghĩa trong những năm kháng chiến gian khổ. Theo dòng hoài niệm, mạch thơ mang đến những câu thơ mang tính khái quát, triết lí:

    Nhớ bản sương  giăng, nhớ đèo mây phủ

    Nơi nào qua, lòng lại chẳng yêu thương?

            Cảnh sương giăng, đèo mây phủ hiện lên rất chung (bởi không nói về một làng bản cụ thể nào) nhưng lại không hề chung chung, bởi ta vẫn dễ dàng nhận ra cảnh sắc riêng của Tây Bắc. Khi bình giảng có thể so sánh thêm với những câu thơ của Tố Hữu “Nhớ từng bản khói cùng sương - Sớm khuya bếp lửa người thương đi về” - Việt Bắc.

            Câu thơ thứ 2: Nơi nào qua, lòng lại chẳng yêu thương? Là một câu hỏi tu từ - hỏi chỉ để mà khẳng định rõ hơn tình cảm gắn bó sâu nặng của nhà thơ đối với con người, cảnh vật Tây Bắc, với mọi miền đất xa xôi và hẻo lánh khác của đất nước.

            Ở hai câu tiếp theo, Chế Lan Viên đã dùng những cặp đối xứng: khi ta ở/khi ta đi; đất ở /đất hóa tâm hồn, để qua đó nói lên tình cảm gắn bó máu thịt của mình với Tây Bắc. Chính tình cảm đó đã dẫn tới một sự chuyển hóa từ “đất ở" vốn vô tri vô giác thành "đất hóa tâm hồn". Ý nghĩa lớn lao của tình yêu, tình cảm một con người đối với một vùng quê.

            Sang khổ thơ thứ 2, mạch thơ dường như chuyển sang một sự rung cảm và suy tưởng khác - về tình yêu và đất lạ:

                                                     Anh bỗng nhớ em như đông về nhớ rét

                                                     Tình yêu ta như cánh kiến hoa vàng

                                                      Như xuân đến chim rừng lông trở biếc

                                                     Tinh yêu làm đất lạ hóa quê hương.

            Ở khổ thơ này, ta cũng thấy một nét quen thuộc rất dễ nhận ra của phong cách Chế Lan Viên - đó là sự suy ngẫm, triết lí. Những câu thơ viết về tình yêu không phải chỉ là của một tâm hồn tự bộc lộ, biểu hiện những trạng thái của lòng mình, mà còn là của người tự quan sát lòng mình và suy ngẫm, triết lí về tình yêu qua kinh nghiệm. Những hình ảnh so sánh ở đây mang một ý nghĩa triết lí: mỗi hiện tượng, sự vật khác - như cái rét đi với mùa đông, như mùa xuân với bộ lông trở biếc của chim rừng. Đó cũng là bản chất của tình yêu như là sự khăng khít giữa hai tâm hồn - nó diễn ra như một tất yếu của tự nhiên và không thể tách rời.

    Tất cả những câu thơ trên như là tiền đề để Chế Lan Viên đi với một nhận xét có tính đúc kết, khái quát:

            Tình yêu làm đất lạ hóa quê hương

            Như vậy chính tình yêu là chất kết dính, làm nên sự chuyển hóa kì diệu, khiến cho "đất lạ" hóa thành “quê hương”. Nhưng tình yêu không chỉ giới hạn trong tình cảm lứa đôi mà nó còn biểu hiện  những tình cảm với quê hương đất nước. Bởi thế mà khổ thơ này đường như có sự đột ngột rẽ ngang của dòng xúc cảm, nhưng thực ra cũng nằm trong mạch suy nghĩ và dòng cảm xúc chung của cả bài.

    Xemloigiai.com

    Văn mẫu 12

    Những bài văn phân tích, cảm nhận, dàn ý, bình giảng, bình luận hay nhất trong Văn mẫu lớp 12 gồm các bài văn thuộc dạng nghị luận xã hội và nghị luận văn học hay nhất trong tác phẩm văn học cùng các các vấn đề xã hội nhanh nhất, chính xác nhất

    Nghị luận xã hội lớp 12

    Nghị luận văn học lớp 12

    Nghị luận về một tư tưởng đạo lý

    Nghị luận về một hiện tượng đời sống

    Tuyên ngôn độc lập - Hồ Chí Minh

    Tây Tiến - Quang Dũng

    Việt Bắc - Tố Hữu

    Đất nước - Nguyễn Khoa Điềm

    Đất nước - Nguyễn Đình Thi

    Sóng - Xuân Quỳnh

    Đàn ghita của Lorca - Thanh Thảo

    Người lái đò sông Đà - Nguyễn Tuân

    Ai đã đặt tên cho dòng sông - Hoàng Phủ Ngọc Tường

    Vợ chồng A Phủ - Tô Hoài

    Vợ nhặt - Kim Lân

    Rừng xà nu - Nguyễn Trung Thành

    Những đứa con trong gia đình - Nguyễn Thi

    Dọn về làng - Nông Quốc Chấn

    Chiếc thuyền ngoài xa - Nguyễn Minh Châu

    Hồn Trương Ba, da hàng thịt – Lưu Quang Vũ

    Một người Hà Nội - Nguyễn Khải

    Tiếng hát con tàu - Chế Lan Viên

    Thuốc - Lỗ Tấn

    Số phận con người - Sô-lô-khốp

    Ông già và biển cả - Hê-minh-uê

    Xem Thêm