Stt hay về mưa đêm khiến lòng ai bỗng tê tái, hiu quạnh
Cắn chặt điếu thuốc, rít một vài hơi thật sâu pha cùng giọt đắng của tách cà phê còn đọng lại trên môi, cái không khí u sầu đó hòa quyện vào những đợt gió se se lạnh chốn hoa lệ Sài Gòn trong đêm mưa lất phất…
Chưa bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó tôi sẽ trở mình sợ hãi cơn mưa đêm…Nếu là ngày, chắc hẳn ai cũng òa lên vui sướng vì những giọt nước thần thánh ấy đã đến và đá phăng cái oi bức của mùa hè, mưa đêm cũng chẳng là gì ghê gớm.
Cứ mỗi cơn mưa, một dòng ký ức quay lại, nhẹ nhàng,.....ta luôn muốn ước gì được quay lại khoảng thời gian đó....và bây giờ mưa để tôi nhớ lại, để tôi ao ước và cố gắng.
Đêm, gió len qua từng khung cửa nhỏ mang cái lạnh đầu mùa cùng bao hoài niệm mãi đeo bám theo thời gian. Tâm trí cứ bỏ mặc để đi về tận đâu đâu. Bản thân con người nhiều lúc cũng thật nực cười, cứ mãi nhớ về những điều không nên nhớ
Đêm mưa rơi, tôi nghe mùa trở mình.
Gió lạnh về tôi nghe lòng mình cháy
Tình yêu đầu là tình yêu thứ mấy?
Nỗi nhớ đầu là nỗi nhớ bao nhiêu...
Gió lạnh về. Mùa trở mình qua những cơn mưa đêm rả rích.
Tôi cầm trên tay chiếc áo ấm của mùa cũ, lặng lẽ trở mình bằng những nhớ thương đã qua.
Cơn mưa đêm rả rích lặp lại ngày này qua ngày khác, mùa trở mình.
Cơn mưa rơi trong nỗi cô đơn tôi, gọi dậy một mùa yêu cũ. Mùa yêu cũ đã qua, những xanh non của bỡ ngỡ và nồng nàn đổi sang màu vàng úa và rụng rời theo lá thu đọng lại thành mùa nhớ trong tôi. Một đông nữa tôi sẽ lại buồn, sẽ lại ôm ấp những mùa cũ chưa thể nguôi.
Ngoài những kẻ cô đơn mang tâm hồn còn trẻ, ai có thể hiểu ngọn lửa đông thắp qua cơn mừa ngày mùa trở mình! Đông thắp lửa qua cái buồn của đêm, cái lạnh của không khí và cái cô đơn tràn muôn nẻo tâm trí người trẻ
Đừng để tâm hồn bạn già đi mà không tìm cách chữa. Nếu như bạn không nghe được tiếng đêm lay mình, nếu bạn chẳng nghe được mưa đang gọi hè sang, nếu bạn thấy nơi đông những đau nhức của tháng ngày xưa cũ thì bạn đã già mất rồi.
Hãy để những nỗi buồn rơi xuống vực sâu để ngày mai ta lại bước đi thật mạnh mẽ ! Đêm! Trời mưa, lòng cũng mưa. Phố ướt, trái tim tôi cũng ướt.
Bên ly cafe nguội đắng ngắt, nghe Ms Siro hát nhạc buồn mà nỗi buồn rơi xuống vực sâu, hai hàng mi ướt đẫm.
Đêm!
Đã đôi lần t ước muốn lòng mình được bình yên như đêm. Đêm làm tôi sợ bởi lòng nặng trĩu những nỗi buồn. Nỗi buồn không tên nhưng rất thật, rất sâu như những giấc mơ loang lổ chắp vá không đầu không cuối nhưng khi tỉnh dậy thấy ướt mồ hôi.
Đêm! Buông rơi những giọt nước mắt không níu giữ, cho đôi môi vị mặn.
Lại cắm tai nghe, lại cuộn mình mấy lớp, cuộn tròn như một con ốc sên. Mưa dai dẳng thế nào rồi sẽ đến lúc phải tạnh, nhưng liệu buồn trong em có thôi tuôn cùng cơn mưa này? Hay lại tích tụ như mây để rả rích một đêm mưa khác?
Đêm vẫn mưa. Và lòng vẫn ướt. Thao thức mất ngủ. Check lại quá khứ của ngày xưa cũ. Tìm lại kỉ niệm đánh rơi. Nhìn sang nick e vẫn sáng đèn, status đầy tâm trạng. Biết hình như e đang buồn. Muốn nt cho e. Nhưng ngại ngùng! Chần chừ. Rồi im lặng.
Đêm vắng...
Tiếng mưa Đêm tong tong từng giọt chảy xiết men theo bờ tường rồi vỡ òa thấm sâu vào lòng đất...
Em..lặng thinh. Đưa đôi mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ. Thu gọn đôi tay ôm choàng lấy bờ vai mỏng manh run nhẹ. Lắng nghe tiếng thở dài hiu hắt của màn đêm..
Phía sau một cô gái vẫn luôn là những nỗi niềm trăn trở.Thời gian cứ trôi,bỏ lại thương nhớ,bỏ lại những khoảng trống rời rạc,rồi sẽ lại có những Đêm vắng lặng như Đêm nay.Chỉ có tiếng Mưa và tiếng nhịp tim em thổn thức.Nhẹ nhàng đặt tay lên ngực...
Đêm nằm nghe mưa, biết rồi sáng mai trời lại tạnh. Như bao yêu thương bất tận chỉ cần tìm đúng bến sẽ trút dài không ngần ngại. Từng hoài nghi cuộc đời có quá nhiều ngổn ngang, đợi chờ làm chi một tình yêu biết đâu thực, biết đâu mơ và xứng đáng.
Em đang nhớ đến anh, một hơi ấm đã cũ. Nghĩa là mọi thứ ký ức về hơi ấm ấy lại từ từ kéo về như mưa rả rích mà thấm sâu vào lòng đêm quạnh vắng.
Đêm nay, lại một đêm nữa với những dòng cảm xúc, tâm sự này là của riêng tôi....Cũng đã quen rồi với những tháng ngày phiêu bạt....
Mưa về luôn thổi vào tâm thức của mỗi người một niềm rạo rực khó tả, một nỗi xốn xang không tên hay chỉ đơn giản là bâng khuâng nhớ. Vào những đêm mưa rào như thế này em lại thấy chông chênh đến lạ và thỉnh thoảng em lại nhớ đến cậu ấy.
Em lại đếm mưa anh à. Một giọt…hai giọt…ba giọt…999 giọt rồi. Điệp khúc ấy cứ thổn thức trong em. Đếm mưa, một sở thích kì lạ và vô nghĩa nhưng em vẫn cứ thích đếm một cách vô thức. Cảm giác yêu thương đong đầy vô tận, chẳng phải rất tuyệt vời sao? Con người ta, dẫu biết sai mà vẫn làm, không lí giải được. Cũng như em yêu anh.
Đêm giật mình tỉnh giấc, vẫn cuộn tròn trong chăn nghe mưa cứ rả rích. Cả đêm nay rồi Sài Gòn à! Em không sao tìm lại giấc ngủ của mình mà như bị tiếng mưa trên mái nhà ngấu nghiến cả đầu óc. Mưa như tiếng nhạc ru êm, lành lạnh. Giá như có ai đó để mà chui rúc tìm hơi ấm lúc này, có lẽ giấc ngủ sẽ lại quay về bên em. Thèm một hơi ấm cũ..
Lời kết: Mưa đến rồi đi nhanh chóng, mưa cũng gợi lại những cảm xúc không thể gọi tên…Là những lần đứng dựa vào cửa sổ nhìn mưa rơi vào đêm tối thinh và mỉm cười, là những lần hứng những hạt mưa và nghĩ về những kỷ niệm xa xăm, là những lần dầm mưa mà chẳng sợ bị ốm, là những khi ngột ngạt và chỉ mong một tiếng mưa rơi. Mưa đêm…tê tái đến vậy sao ?