Đừng cố níu tay anh, em sẽ khóc rất nhiều... Là từng ngày nhớ anh trong nỗi buồn. Dòng kí ức năm xưa... ghi sâu trong lòng... để từng ngày biết emvẫn mong chờ. Giọt nước mắt trong đêm mưa mùa thu rớt trên lối về... thầm lặng em lắng nghe âm thanh.
Ngày mọi người thấy tôi cười nói…. nhưng máy ai biết được khi màng đêm xuống là lúc tôi khóc một minh trong góc tối. Đêm nay đêm mai … và đêm mai nữa, tôi nhớ một người không nhớ tôi.
Đêm đến rồi không biết anh đã ngủ chưa… hay anh đang thức và online nói chuyện vui vẽ cùng người ấy. Em chỉ thầm chúc anh ngủ ngon và nhiều giấc mơ đẹp, trái tim em luôn nghĩ đến anh dù càng nhớ tim em càng rỉ máu và nước mắt em càng rơi.
Khóc trong đêm mình em ngồi đếm lệ rơi nhớ anh Nước mắt ai...ai đã chia đôi đường?
Đêm nghe tiếng lệ rơi, đếm mấy triệu hạt rồi, mà chưa nguôi nỗi nhớ.
Đêm khuya...
Lặng lẽ cảm xúc mang tên ai đó...
Hoặc có khi trống rỗng!
Chỉ là thời gian và không gian quá tĩnh lặng
Thôi thúc ta phải suy nghĩ về những ngổn ngang.
Tiếng lòng ai đâu hay!
Có lẽ khi thành phố lên đèn màn đêm dần phủ kín là lúc con người ta sống thật với cảm xúc của mình nhất. Em cũng vậy, sau một ngày cố cười nói vui vẻ, em chôn mình một góc trên căn phòng nhỏ, khóc thật nhiều vì nhớ một người đã bỏ em mà đi.
U sầu làm sao những âm thanh trong đêm đông, khi vắng bóng một người mà ta thương mến…
Đêm về, là lúc cảm xúc trỗi dậy, tôi khóc và khóc thật nhiều. Và có lẽ, người duy nhất có thể làm bạn ngừng khóc chính là người đã làm bạn khóc…
Có cánh hoa nào mà không tàn úa
Có hạnh phúc nào sẽ chẳng hư hao
Có cuộc đời nào không xuống thấp lên cao
Có môi nào không rung lên vì tiếng nấc !
Những giọt nườc mắt cay đắng nhất đều xuất phát từ sự hối tiếc.
Màn đêm lại buông xuống, tớ vẫn đang thức cậu ạ. Đêm càng khuya thì nỗi nhớ cậu lại càng nhiều hơn, cậu có biết không?
Đôi khi nằm lên giường để đi ngủ rồi nhưng tay vẫn muốn nắm chặt điện thoại chỉ để chờ một tin nhắn từ ai đó, và rồi nhận ra rằng mình chẳng là gì của người ta đâu mà đợi.
Em và đêm là những kẻ cô đơn vô tình thành tri kỷ.
Đêm là lúc em sống thật với mình nhất, không còn phải giả tạo với chính cảm xúc cô đơn trong con người mình, có thể khóc nếu buồn, không phải cười giả tạo và không phải phiền đến cuộc sống của bất kì ai.
Đêm...là khoảnh khắc của sự cô đơn...nỗi buồn và nước mắt
Đêm khuya lắm rồi nhưng sao em chẳng hề chợp mắt nổi? Nằm một mình úp mặt vào gối và khóc cho cuộc sống bộn bề và tình yêu trắc trở.
Tâm hồn em chẳng thể ngủ yên. Trong màn đêm cô đơn mình em với em, nhắm mắt buông xuôi mọi sự mệt mỏi nhưng kỉ niệm giữa em và anh lại hiện lên trong em, khiến mắt em không thể ngừng rơi lệ.
Thức đêm nó đang dần trở thành một thói quen trong em, mặc dù biết sáng mai thức dậy sẽ mệt lắm. Đã bao lần tự hứa sẽ phải đi ngủ thật sớm, tập yêu thương bản thân mình nhiều hơn nhưng nằm xuống thì không thể nào ngủ được.
Ở nơi xa người ta vui vẻ
Ở nơi này lặng lẽ một mình ta
Ôm nỗi đau lặng thầm rơi nước mắt
Chúc cho người hạnh phúc dài lâu
Ừ thì đau một mình tôi ai thấu
Nên thôi đành chấp nhận đứng sau lưng
Cố gượng cười cho người luôn vui vẻ
Để đêm về đau nhói ở trong tim.
Đêm là thời khắc ánh sáng bị giam cầm, bóng tối ngự trị giải thoát cho sự cô đơn vây lấy tôi.
Đêm nay lại một mình với đêm. Lại một đêm trống rỗng vô hồn như thể mình đã hóa thành một chiếc bình chết, đầy vết rạn nứt dọc ngang mà không hiểu sao mãi chưa vỡ.
Nhiều khi, cảm thấy cô đơn, chơi vơi, lạc lõng đến cùng cực. Nhiều khi cũng tự bật khóc vì những chuyện cỏn con không đáng nói, cảm thấy chơi vơi vô cùng. Có những lúc tâm trạng trở nên rất nhạy cảm, dễ dàng chùng xuống không lí do… Không ai hiểu, không ai cảm thông, không thể sẻ chia, rồi cũng tự gặm nhấm 1 mình cho xong…
Lời kết: Trong cuộc sống, ai nào không có những lúc mang tâm trạng không vui. Ừ thì
buồn về chuyện tình yêu, buồn về cuộc sống tẻ nhạt, buồn cho sự nghiệp chán trường. Và sự thật là các bạn phải đối mặt với những chuyện buồn đó, vượt qua nó. Chuyện buồn nào rồi cũng sẽ đi qua “cánh cửa này khép lại thì sẽ có một cánh cửa tươi sáng hơn mở ra”, bởi vậy hãy thư giãn thật nhiều và cố gắng sống hạnh phúc cho những ngày mình được sống.