Anh biết không?

Từ hôm nay, tôi không cần tình yêu nữa, thứ tôi cần bây giờ là sự bình yên. Tôi không muốn ký ức về anh, hình bóng anh hiện hữu trong đầu mình một giây phút  nào. Nhưng con tim không nghe lời, những giọt nước mắt, lẫn đau khổ, lẫn hạnh phúc chúng trào dâng, phẫn uất rồi cứ thế  lăn dài trên má. Và tôi nhận ra rằng, tôi tiếc kỉ niệm, chứ không phải anh

 Anh biết không?