Stt tháng 8 thu về mùa nhớ, mùa yêu thương
Tháng 8 thu về Chúng ta nói về quá khứ, một quá khứ đã từng sục sôi và oanh liệt. Một quá khứ chôn giấu bao mối tình vụng dại mà chẳng đi đến đâu. Sau đó thì cùng cười. Cười vì những ngây ngốc của một thời ta rất trẻ. Và ta chìm đắm trong ánh mắt nhau để mà đồng cảm, để mà sẻ chia, để mà ra chhiều đã hiểu nhau nhiều lắm ấy.
Thu về. Có những ngày rất mưa. Còn anh thì rất nhớ. Nhớ những đêm hoa sữa rơi đầy. Bàn tay em nhỏ ướp đầy hương hoa. Anh ngơ ngác nhìn ngỡ em là tinh khôi. Tháng 8 thu về, có khoảng trời xanh thế.
Tháng 8 thu về Từ độ đất trời khẽ chuyển mình trong những cơn mưa chiều nặng hạt. Mưa buồn cho lòng ai quay quắt, hanh hao. Anh lặng ngắm những giọt mưa rơi bên thềm cửa. Còn đó, giọt cà phê tí tách, cuốn sách cũ, góc quán quen. Chỉ có em là không ở lại. Em à! Thu về rồi đấy.
Tháng tám có chút buồn đâu đó, nhẹ thôi, nhưng lan tỏa mãi, rồi sau đó vụt biến thành những đám mây lãng đãng dọc trên nền trời. Bỗng dưng ước ao có thể nằm lại trong vạt nắng nhẹ, giơ tay tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình.
Tháng 8 thu về, mùa nhớ, mùa yêu.Thu gõ cửa. Nắng hanh hao, gió hanh hao. Như lòng người lúc vơi lúc cạn, thu chùng chình đi qua ngõ. Từ lúc em đi, ngõ nhỏ không mùa đợi bước chân em lại. Thấm thoắt đất trời lại trở mình sang Thu. Em nói với anh rằng mùa thu là mùa của những ước mong. Giờ mình anh miên man mơ về những mùa thu đã qua.
Chúng ta nhìn vào thực tại, nơi những ngón tay đang vòng ôm cốc latte thơm lừng nghi ngút khói, giờ đây đang nhích chậm, nhích chậm để được chạm khẽ vào nhau. "Tách", cái âm thanh là lạ vừa nở bừng trong tim ta một niềm hân hoan mới, để ta biết mình vui vì vừa gặp được một người bạn tâm giao, và thế là chúng ta gật đầu mà chẳng màng một lời hẹn ước.
Tháng tám, người ta chờ đợi các cuộc hẹn café bên những quán nhỏ, hương hoa sữa đánh thức em khỏi mớ hỗn độn của ngổn ngang âu lo trong cuộc sống.
Tháng 8 ấy, chúng ta nói về tương lai cùng nhau được chưa nhỉ? Khi mà trong đáy mắt đã trong vắt những điều mộng tưởng xa xôi? Chúng ta nhìn thấy quãng thời gian sau này một vài năm, thậm chí là vài chục năm. Chúng ta có niềm tin rằng người ở cạnh rồi vẫn sẽ ở cạnh, để cứ thế mà lồng tay trong tay, để mà tóc bạc dần và da lốm đốm đồi mồi.
Tháng tám có chút buồn đâu đó, nhẹ thôi, nhưng lan tỏa mãi, rồi sau đó vụt biến thành những đám mây lãng đãng dọc trên nền trời. Bỗng dưng ước ao có thể nằm lại trong vạt nắng nhẹ, giơ tay tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình.
Tháng 8 nhẹ nhàng và nền nã, hệt như cái cách chúng ta vuốt ve những nỗi đau đã từng hằn sâu trong trái tim nhau. Chúng ta nguyện đến để ở lại, chứ không phải chỉ đến để rời đi, như những người trước đây.
Tháng tám cho em đong đầy yêu thương lên ánh mắt, những cái nắm tay siết chặt kéo hạnh phúc lại gần kề. những cuộc gặp gỡ và chia ly làm người ta bổi hổi cảm xúc, không còn chỗ cho những trái tim gấp gáp hay hời hợt.
Tháng 8 hân hoan và vui vẻ, hệt như niềm ao ước một lần nữa tình yêu sống bừng trở lại. Chúng ta gieo vào trong nhau một hạt mầm tin cẩn, và cùng nhau vun tay ươm trồng, tưới tắm cho hạt mầm sinh sôi.
Thu về. Lá bay bay. Trời trải lá vàng cho gót ai bước nhẹ. Anh nhớ góc phố mình chia tay độ trước. Em đi giữa mùa yêu. Bỏ mặc anh về giữa nồng nàn, giữa đắm say.
Chiều nay, mình bước chân anh trên con đường dài rụng lá, nghe Hà Nội hát những bản tình ca. Bất giác có bóng ai mơ hồ lướt qua nơi chốn cũ. Có phải thu này mang em về với anh.
Nhìn thấy người ta người kia có đôi có cặp, quả thật đôi lúc cũng chẳng đành lòng. Bởi vì buồn bã và quẩn quanh mãi một mình, đâu có gì vui. Chẳng thế mà mới mong ngóng vào một ngày tháng 8, có một người xuất hiện, nói tiếng yêu thành thật, rồi người ta ngỏ lời và cứ thế mà gật đầu.
Vốn dĩ đã dọn dẹp gọn gàng trái tim yếu đuối, chỉ chờ người cần đến sẽ đến, vậy mà tới tận tháng 8 rồi vẫn chẳng thấy đâu? Nếu có yêu nhau, hãy yêu nhau vào một ngày tháng 8, để đừng bắt nhau phải đợi chờ nhiều ngày hơn nữa. Cũng đừng trượt qua nhau vội vã trong những ngày thanh xuân đang rất đẹp.
Lời kết: Tháng 8 mùa yêu, sao chúng mình hoài vẫn chẳng tìm ra nhau nhỉ?