Stt ta nghe đâu đó, thu đã bắt đầu gọi tên mùa
Sáng nay, loanh quanh trên những con phố quen thuộc như mọi ngày, cảm giác gió hơi se lạnh cùng dư vị của cơn mưa nhẹ tối qua, chợt nghe lắng trong câu thơ “Hình như thu đã về” (“Sang thu”của Hữu Thỉnh) như dìu dặt quanh đây, phảng phất chút xao lòng để bất kỳ ai cũng có thể nhận mùa thu đã về.
Thu về. Lá bay bay. Trời trải lá vàng cho gót ai bước nhẹ. Anh nhớ góc phố mình chia tay độ trước. Em đi giữa mùa yêu. Bỏ mặc anh về giữa nồng nàn, giữa đắm say.
Ngày thu về, mong đất trời cứ mãi giữ khí tiết mát mẻ này. Để cha bớt nhọc nhằn trong những ngày mưu sinh, để màu áo của mẹ thôi bạc màu vì mưa nắng. Để tiếng cười trẻ thơ xua tan những vất vả của mẹ cha sau một ngày mệt nhoài.
Hà Nội đã bước sang thu – khoảnh khắc ngắn ngủi mà đẹp nhất trong năm. Mùa thu mang theo những cơn gió heo may se lạnh mơn man làn tóc rối của những thiếu nữ Hà thành, thì cũng là lúc mùi hương quen thuộc lại ùa về - hương hoa sữa nồng nàn trên phố đêm khuya.
Ngày thu về, mong đất trời cứ mãi giữ khí tiết mát mẻ này. Để cha bớt nhọc nhằn trong những ngày mưu sinh, để màu áo của mẹ thôi bạc màu vì mưa nắng. Để tiếng cười trẻ thơ xua tan những vất vả của mẹ cha sau một ngày mệt nhoài.
Thu đã về, tiết trời dịu dàng, cây cỏ cũng thay màu. Bao nhiêu hương vị, màu sắc, khung cảnh đều đẹp ở mùa thu. Nếu chọn đi đâu đó, hãy đi vào mùa Thu, ta sẽ chẳng phải suy nghĩ thêm điều gì.
Mùa thu Hà Nội khiến người ta nao nao mong nhớ bởi có những cơn mưa mang không khí mát lành, mang tiết trời dịu dàng về với Hà Nội sau những ngày oi bức. Và người ta nhớ tới mùa thu Hà Nội càng không thể nào quên được những thức quà đặc trưng như hương cốm non, sấu chín. Hơn thế nữa, Hà Nội vào thu càng trở nên xao xuyến, có một vị trí đặc biệt trong tâm hồn mỗi người, ấy là qua những ca khúc bất hủ về Thủ đô khi vào mùa thu.
Mùa thu sang mang theo một chút gió nhẹ nhàng, một chút nắng hanh vàng, và một chút mưa… tạo nên một chút nhớ, một chút buồn, không ồn ào mà thâm trầm lặng lẽ. Có ai đó nói rằng, nếu đã yêu rồi mà có muốn chia tay, đừng dại gì chọn chia tay vào mùa thu rụng lá. Bởi vào thời điểm đó, người buồn mà cảnh cũng buồn.
Thu về khiến người ta luôn nhớ về những thứ không nên nhớ và càng không thể quên những thứ đang ra phải quên.
Phải rồi, thu đã về! Những cơn gió heo may cùng cái se se lạnh đầu mùa, những chiếc lá vàng bay bay, trời trải lá vàng cho gót ai bước nhẹ..... Mọi thứ vẫn diễn ra như mùa thu năm ấy, chỉ có em đã xa, đã không còn bên cạnh anh đón mùa thu lãng mạn như thuở nào!
Mùa thu đến mang theo cơn gió chớm lạnh, không quá nóng cũng không quá lạnh, mùa thu làm lá chuyển màu, lá rụng bay lả tả.
Mùa thu mang cái tiết trời dịu dàng, giống như cô gái đầy bao dung, lãng mạn làm cho lòng người dễ dàng say đắm. Cảnh vật vào thu thay đổi qua cành cây, chiếc lá, không khí trở nên mát lạnh hơn, những con đường giăng kín lối bởi những chiếc lá vàng. Chính vì thế mà ai ai cũng yêu mến mùa thu.
Cứ mỗi độ thu về, tôi lại tự hỏi sao thu đẹp nhưng lại buồn như thế giống như câu chuyện tình đẹp nhưng lại dở dang? Có ai đang nhớ về một mùa thu năm ấy như nhớ đến trái tim của một người đã đi xa?
Thu về, cái thời tiết se lạnh cũng kéo đến, những cái nắng không còn rực rỡ như những ngày mùa hè chỉ làm đủ làm ửng hồng đôi má em. Nhưng em lại thèm cái không khí lạ này một cách lạ lùng để rồi mỗi khi thu đến em lại xuyến xao, bồi hồi, để em được đi ngược chiều của gió thu, khi đó những nỗi buồn của em được gió cuốn đi, tan biến vào không trung.
Thu đến, cũng đẹp đấy nhưng cũng làm những trái tim đủ những vết thương chưa lành kia nhớ về những câu chuyện không nên nhớ, nhớ tới người vốn đã muốn quên, đã gói chặt chôn sâu trong ký ức từ lâu. Thu năm nay và cả những mùa thu năm sau, năm sau nữa, anh và em giống như những đường thẳng song song, nhìn thấy nhau nhưng sẽ chẳng bao giờ gặp nhau.
Thế là mùa thu lại về, cái sắc nắng như tơ từng sợi thả xuống vàng óng ánh, khói sương lãng đãng trên mặt sông quê, những con phố trải vàng lao xao lá rụng. Mỗi buổi sớm heo may với bầu không khí dìu dịu mát lành và một khung trời xanh biếc cao vời vợi, mây trắng bồng bềnh như mơ.
Mùa thu mùa của bình yên và dịu dàng đã đi vào những vần thơ, khúc hát, bức tranh, bức ảnh của biết bao nhiêu thi sĩ, nghệ sĩ. Làm sao cầm lòng được mỗi khi mùa thu về, những vạt nắng vàng nghiêng qua vạt cỏ. Mùa thu, với tiết thu dịu nhẹ, khiến con người ta trút bỏ hết ưu phiền, lo toan bộn bề của cuộc sống thời hiện đại.
Thu đến khoác trên mình tấm áo lụa đào trầm mặc trong một buổi chiều gió muộn, những ngày nắng nhạt e ấp và dịu dàng, không quá sôi nổi gay gắt như ngày hè nắng đổ lửa, không lạnh nhạt trầm ấm như mùa đông.
Rồi nhận ra, có những thứ chẳng bao giờ quay trở lại, chỉ có mùa Thu Hà Nội vẫn ở đó, đẹp và kiêu sa đến nao lòng mà thôi.
Thu về mảnh dẻ bước chân êm, mong manh sương thoáng mờ y xiêm. Gió thơm đẹp lối xôn xao lá, rung hoa làm gợn nguồn trăng đêm.
Mùa thu, mùa của nỗi nhớ, của những hoài niệm nhưng mùa thu không phải là để nhớ, để đau. Vì thế, hãy gói ghém lại tất cả chôn dấu sau những kỉ niệm đẹp để có thể tận hưởng một mùa thu trọn vẹn nhất.
Lời kết: Thu đã bắt đầu gọi tên mùa, trong biếc những gam màu cho đất trời thay áo mới, cho lòng người thổn thức vỡ òa. Thu–mùa của tình yêu và nỗi nhớ. Ai không có những buổi chiều thu “tựa cửa nhìn xa nghĩ ngợi gì”. Đó là những khoảnh khắc vàng thu gieo vào lòng nỗi nhớ xa vắng, man mác buồn và da diết nhớ.