Stt gửi anh Nếu một ngày anh chán em xin hãy thành thật cho em biết
Em chẳng sợ cuộc đời ngoài kia đầy sóng gió, em chỉ sợ một ngày nào đó chúng mình lạc mất nhau, em chẳng nhớ rõ đã bao nhiêu lần em hỏi anh và hỏi chính bản thân mình ‘’Vì sao anh lại yêu em và rồi anh sẽ yêu em trong bao lâu’’?
Em chẳng sợ cuộc đời ngoài kia đầy sóng gió, em chỉ sợ một ngày nào đó chúng mình lạc mất nhau, em chẳng nhớ rõ đã bao nhiêu lần em hỏi anh và hỏi chính bản thân mình ‘’ vì sao anh lại yêu em và rồi anh sẽ yêu em trong bao lâu’’?
Em - một đứa con gái bình thường, tính tình ngang bướng, thất thường, không dịu dàng cũng chẳng ngọt ngào như bao cô gái khác, em chỉ biết yêu và yêu anh thế thôi, em chẳng biết mình có thể giữ được trái tim anh bao lâu, nếu một ngày nào đó anh chán em thì sao nhỉ?
Vào một buổi sáng đẹp trời anh tỉnh dậy hay mỗi buổi tối trước khi đi ngủ anh nhìn trên màn hình điện thoại nhưng lại cảm thấy ngao ngán vì những tin nhắn chúc ngủ ngon hay những tin nhắn chào buổi sáng từ em thì anh ơi, anh hãy dành lại một phút hồi tưởng, chẳng phải trước đây anh mong chờ và anh đã cảm thấy hạnh phúc như thế nào khi nhận được những tin nhắn ấy từ em.
Khi tình yêu những ngày đầu là giây phút tưởng như chỉ muốn "bùng cháy" vì nhau, là những ngày lúc nào cũng bám dính lấy cái điện thoại để có thể tỉ tê hàng ngàn câu chuyện, là những ngày mong ngóng đến cuộc hẹn để có thể đươc nhìn thấy nhau, là những ngày "em làm gì tôi cũng thấy dễ thương", là những ngày "tình cảm tôi dành cho em lớn đến mức ngày mai tôi có thể cưới em ngay được"... tiếp theo đó là cung bậc bắt đầu chán nhau, nếu có duyên thì còn, vô duyên thì rã...
Nếu một ngày...anh ngồi bên em, chúng ta ngồi bên nhau nhưng cảm giác như có một tảng đá chắn ngang ở giữa, gần nhưng chẳng thể nào chạm tới, là lúc những cái nắm tay trở nên xa vời, nụ hôn trao cho em cũng chẳng còn nồng nàn như trước, là cái ngày mà anh chẳng nhớ về em như em vẫn nhớ anh với nỗi nhớ cồn cào da diết.
Gặp được nhau đã khó, trên con đường đi đến tình yêu của chúng mình, anh và em đều đã vượt qua không biết bao nhiêu đèn xanh, đèn đỏ, mất bao nhiêu công sức để có thể đi cùng nhau cho tới ngày hôm nay, vậy nên anh à, nếu một ngày nào đó anh bỗng thấy chán em thì anh cũng hãy đừng ngần ngại mà nói cho em biết nhé!
Cuộc tình bình yên của chúng tôi cứ ngỡ sẽ êm đềm như thế, ngày tôi nhận được dòng tin nhắn "Dừng lại thôi... anh chán em rồi" tôi như chết lặng. Tôi bắt đầu lục tung trí nhớ xem mình đã gây ra lỗi lầm gì, tôi bắt đầu từ dày vò rằng hay do tôi không xinh đẹp, không thông minh, không giỏi giang, hay do tôi quá đơn giản và không cuồng nhiệt... tôi bắt đầu tự trách móc, hành hạ bản thân...
Và nếu có chán em thì hãy nhớ lại những kỉ niệm của chúng mình, lần đầu tiên hẹn hò nắm tay nhau đi dưới mưa, những lúc hôn nhau trong khi đang cười đùa, cùng nhau ăn những món ăn do cả hai cùng nhau vào bếp, nhớ lại những lúc bên nhau vui vẻ và rồi ngủ một giấc, hôm sau lại yêu nhau anh nhé...
Tình yêu của chúng tôi đang ở giai đoạn bắt đầu chán nhau, chỉ có điều anh là người nản lòng trước... Anh rất phũ, anh im lặng hoàn toàn và từ chối đối mặt với tôi. Anh không thể vượt qua quãng thời gian nãy, anh không cần tôi nữa, anh muốn đẩy tôi đi thật xa cuộc đời anh. Một chàng trai dịu dàng tôi yêu đã không còn nữa, anh lạnh băng và kiên quyết ra đi khi tôi níu kéo.
Tôi cứ đi như người mất hồn, tôi lại say, đầu tôi chỉ luẩn quẩn câu nói của anh "Em không sai gì hết, là vì anh chán em thôi" rồi tôi lại mơ hồ hồi tưởng tới câu nói ngày đầu mới yêu "Tình cảm tôi dành cho em lớn đến mức ngày mai tôi có thể cưới em ngay được"... tôi cứ khóc rồi cười trong mớ hỗn độn đó. Tình yêu tuổi 25 của tôi cứ ngỡ sẽ có 1 chữ phận nhưng tất cả chẳng còn gì nữa. Anh đã thua cuộc và tôi đã tổn thương.
Có thể rồi chúng ta sẽ chán nhau, vì chính những gì đã khiến bản thân mình rơi vào tình yêu lúc trước. Nhưng suy cho cùng, yêu hay không cũng chỉ là cảm giác. Đừng trách người bội bạc, chỉ là thời gian đã cuốn theo cảm giác bỏ đi quá nhanh…
Nếu có một ngày anh chán em và yêu người con gái khác, hãy nói với em một lời. Em đã từng vấp ngã trong tình yêu nên em sợ, sợ một lần nữa mình bị lừa dối. Em sẽ không còn đủ sức để chịu đựng tiếp những nỗi đau.
Đã có lần em nói với anh là em đang đánh bạc phải không? Và ván bạc này em đã thua rồi. Một ván bạc duy nhất của cuộc đời. Anh đang có mối quan tâm khác, mục tiêu khác rồi à. Anh cứ nói với em, nó đơn giản lắm anh ạ, em sẽ giải quyết mọi việc theo ý anh anh mà.
Lời kết: Cảm giác của một người con gái cho em biết anh không còn yêu em như trước nữa nhưng em không đủ can đảm để hỏi thẳng anh có phải anh đã chán em rồi cũng không đủ can đảm để rời xa anh. Những lời ngọt ngào ban đầu thật sự đã khiến em như rơi vào mộng tưởng vậy. Nhưng xin anh nếu đã chán em rồi thì hãy để lại cho chúng ta một lối thoát, một thời gian suy nghĩ lại.